Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 239: Chương 239





Tôi từ từ ngẩng đầu, sau đó mới phát hiện tay anh chảy máu, tôi ngước mắt lên nhìn anh, có chút hoảng loạn.

“Thú thực… Có vẻ như còn rất nhiều điều để nói, nhưng tôi… Không thích cách thức như vậy, tôi không muốn phải sống trong hèn mọn nữa, đến tình yêu cũng phải xin người ta bố thí, không thể quang minh chính đại, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình ổn mà thôi, anh nói không sai, tôi không chơi nổi!”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng mặt anh, nói: “Tôi chán ghét cuộc sống anh lừa tôi gạt, bị tính kế, bị đánh đập, gặp mặt còn phải đấu trí đấu dũng.

Nếu phải chọn, tôi chọn người vẫn luôn ở bên tôi chờ đợi, tôi không muốn bỏ lỡ họ!”
Tôi biết những lời này sẽ đâm thẳng vào trái tim anh.

Nếu không chiếm được, vậy thì buông tay, có cố giữ cũng không phải của riêng mình.


Anh liếc mắt nhìn tôi một cái thật sâu, nói: “Em chắc chắn là em muốn lựa chọn như vậy!”
“… Đúng!” Tôi cúi đầu lên tiếng.

Anh đột nhiên cười, nụ cười làm say đổ chúng sinh: “Được! Lăng Hoa Dao, rốt cuộc thì em cũng có lựa chọn của em.


Tôi hơi hoảng loạn nhìn về phía anh, trạng thái của anh khiến tôi có hơi khó hiểu, tôi trợn to mắt nhìn anh.

Tôi cũng không biết tôi muốn tìm điều gì từ mặt anh?
Đây chẳng phải là lựa chọn của anh sao? Sao giờ anh lại nói đây là lựa chọn của tôi, tôi tự hỏi rốt cuộc tâm tư thật sự của anh là thế nào? Vì cái gì mà anh công khai yêu đương với người phụ nữ đó, rồi lại đem tất thảy trách nhiệm đẩy cho tôi?
“Em rất có dũng khí, có thể chỉ sống cho bản thân, thật tốt, anh đánh giá cao em, em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo toàn lợi ích cho em, sẽ không phá vỡ hợp đồng hợp tác với em!”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, có chút kinh ngạc.

“Em đi đi!” Anh từ từ đứng thẳng người, nhìn về phía tôi vẫn đang trơ mắt đứng nhìn anh, nói: “Nghĩ kỹ rồi thì đi đi, nếu em cứ đứng đó nhìn anh như vậy, anh sẽ cho là em đang luyến tiếc anh.

Vậy sẽ không có cơ hội cho em xoay chuyển con đường sống đâu!”
Vẻ mặt của anh dường như có một loại biểu cảm tự giễu khó tả, còn có chút che giấu, đáy mắt trở nên lạnh lùng, ác nghiệt: “Đi đi! Tôi sẽ không tiễn em.



Nói xong anh xoay người đi ra bên ngoài, đầu không thèm ngoảnh lại lấy một cái.

Xem ra anh thật sự không có chút lưu luyến nào, muốn buông là buông, tựa như ngay từ đầu anh đã chẳng có lý do gì tiếp cận tôi.

Ấy mà, anh tiếp cận tôi cũng đều có nguyên do cả, anh đang tìm lại tình yêu đã mất của mình, tìm kiếm một người anh đã khắc cốt ghi tâm, tôi chỉ là một kẻ thế thân mà thôi.

Tôi yên lặng ra khỏi phòng của anh, hành lang im ắng không một bóng người, tôi không rõ cảm giác lúc này là gì nữa, giống như là nhẹ nhõm, nhưng cũng tựa như vừa đánh mất thứ gì đó, trong lòng trống vắng, nhưng lại đầy ắp ngổn ngang.

Đi ra khỏi cửa, lúc đứng dưới lầu tôi không tự chủ được quay đầu nhìn thoáng qua, tôi không biết mình mới vừa bước ra từ căn phòng nào nữa, tôi cười nhạo một tiếng, cười nhạo bản thân vẫn còn lưu luyến.

Tôi quay đầu đi về phía xe, tất cả đều đã kết thúc rồi, khá tốt! Tôi muốn về ngủ một giấc thật ngon, thật lâu thật dài, không phải tỉnh lại vì cái gì cả, cũng không bị quấy nhiễu bởi điều gì hết.

Trở lại xe, cả người mềm như quả bóng cao su bị xì hơi, mùi hương Milan nhàn nhạt trong xe quẩn quanh tôi, khiến tôi thật sự rất muốn chìm vào giấc ngủ.


Chân mềm nhũn, thật sự không muốn chuyển động, tim cũng đập nhanh một cách nghiêm trọng.

Nhưng tôi vẫn cố dựng dậy tinh thần, khởi động xe, một lòng muốn về nhà, trời cũng đã tối, mọi người trong nhà đang đợi tôi, ngóng trông tôi trở về.

Đầu óc uể oải, chiếc xe phóng ra khỏi Cảnh Viên, rẽ ra một con đường tư nhân, tâm trạng ảm đạm tới cực điểm, tốc độ xe cũng không nhanh, con đường này tựa hồ không có xe cộ đi lại, tôi giẫm chân ga khiến chiếc xe lao vụt ra.

Tôi giữ vững tay lái, cắn răng tự nói với bản thân, cố gắng về đến nhà là sẽ ổn thôi.

Bầu trời xám xịt, đèn đường đột nhiên được bật sáng, ánh đèn vô cùng rực rỡ, tôi nhìn chiếc xe ô tô phía sau đang phóng nhanh tới, tôi vốn định đánh tay lái sang bên cạnh, nhưng lại đạp chân ga, tôi chỉ cảm thấy cả người và xe đều đang nghiêng sang một bên, một trận long trời lở đất, hình như tôi ngủ rồi….