Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 236: Chương 236





Trương Kính Tùng vừa nghe tôi nói xong, trên mặt lập tức nở một nụ cười phấn khích, khuôn mặt hào hoa phong nhã lập tức ửng hồng.
Trái tim tôi đột nhiên như vỡ vụn, có lẽ tôi đã đối xử quá tàn nhẫn với anh ta, chỉ là một đề nghị nho nhỏ thôi mà cũng khiến anh ta cảm động đến mức này.
“Chuyện này… Anh vẫn chưa nghĩ tới!” Dáng vẻ anh ta có hơi khẩn trương.
“Vậy cứ đón đi! Thứ nhất là để bọn họ cảm thụ khí hậu phương nam, thứ hai cũng đỡ anh phải chạy qua lại hai nơi thêm mệt, còn thứ ba, hai gia đình chúng ta cùng nhau ăn tết cũng vui hơn nhiều.

À đúng rồi, còn có cả Đào Tuệ San, cô ấy không có người nhà, lại còn có một đứa em gái không đi lại được, em sẽ kêu cô ấy cùng sang nhà em luôn! Cứ ở hết trong nhà em! Đừng thuê khách sạn ở! Vậy cho vui!”
Đây là thật lòng, tôi đã gặp qua bố mẹ Trương Kính Tùng, bố anh ta là một doanh nhân nhỏ, mẹ cũng là người có công việc ổn định.

Đều là người tốt cả.
Ý tưởng này là một ý tưởng bất chợt của tôi, còn chưa kịp thảo luận với bố mẹ, có điều, tôi nghĩ dù có thương lượng thì bọn họ chắc chắn sẽ không phản đối!

“Ở nhà em thì có phiền hà quá không?” Anh ta có hơi xấu hổ.
“Khách sáo cái gì! Cứ quyết định như vậy đi, anh cũng có thể ở nhà em, cả nhà anh sẽ ở lầu một, như vậy chúng ta đi lại sẽ dễ dàng hơn.

Em kiến nghị anh tương lai nên mua một ngôi nhà trong tiểu khu em đi!” Tôi thuận miệng nói đùa một câu, Trương Kính Tùng hơi ngẩn ra, sau đó cười đáp: “Được, cố gắng!”
Sau đó chúng tôi lên kế hoạch về thời gian một lúc, rồi tôi mới đứng dậy rời đi.
Vừa bước vào văn phòng của mình, điện thoại trên bàn không ngừng đổ chuông, tôi vội chạy tới xem, nhìn thấy trên màn hình điện thoại đang nhấp nháy xuất hiện cái tên Bùi Thiên Vũ.
Tôi sững người, không cầm điện thoại di động, cứ để nó kêu như vậy, mãi cho đến khi tinh thần bình ổn trở lại.
Điện thoại không còn kêu nữa, tôi mới duỗi tay cầm máy lên rồi nhìn thoáng qua, năm cuộc gọi nhỡ.
Tôi yếu ớt ngồi xuống ghế, không biết anh gọi tới vì cái gì.
Tôi nghiêm túc ngồi trong văn phòng mãi cho đến lúc mặt trời lặn về phía tây, khi sắp tan tầm, chuông điện thoại vang lên hai tiếng, tôi nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ.
Tôi thẳng tay ném điện thoại vào trong túi, đứng lên thu dọn cẩn thận đống tài liệu trên bàn, sau đó cầm túi đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Khi tôi bước ra khỏi thang máy để tới nhà để xe, chuông điện thoại tiếp tục vang lên mấy tiếng, và tôi tiếp tục phớt lờ nó.
Tôi coi như không nghe thấy gì hết, khởi động xe rồi phóng ra khỏi tòa cao ốc.
Giữa dòng xe cộ tấp nập, tôi lái xe rất chậm, chẳng biết là đi đâu, chỉ là chậm rãi trôi theo dòng người.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, trên màn hình vẫn là dãy số xa lạ đó.

Lúc này đây, tôi theo bản năng muốn nghe máy, tôi sợ là cuộc gọi liên qua đến công việc, nhưng khi vừa cầm điện thoại lên thì đầu bên kia đã ngắt máy.
Tôi cứ nắm chặt điện thoại ngồi trong xe như vậy, nhìn dòng người vội vã trên đường.

Một lúc sau, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, làm tôi giật cả mình, tôi duỗi tay cầm lấy điện thoại, bấm nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không nghe ra cảm xúc gì của anh: “Ở đâu?”
“Trên đường!” Tôi cũng học theo thái độ của anh, giấu giếm nét mặt trong giọng nói.
“Tới Cảnh Viên!” Nói xong thì lập tức tắt máy.
Tôi suýt chút nữa đã ném văng cái điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Tuy giận là thế, nhưng tôi vẫn quay đầu xe đi về phía Cảnh Viên, dù sao cũng phải làm cho đến nơi đến chốn.
Lần này tôi tìm tới Cảnh Viên vô cùng thuận lợi, xe dừng trước cửa, tôi hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc trong lòng rồi đi vào bên trong, có điều lúc này trái tim lại vang lên tiếng nói, tôi muốn gặp anh, nhưng cũng sợ thấy anh, tôi biết đây có thể là lúc kết thúc.
Một cô gái trẻ tuổi chạy tới, nói với vẻ mặt tươi cười: “Cô Lăng, mời đi theo tôi!”
Tôi không nói bất cứ điều gì, hờ hững gật đầu, đi theo phía sau cô gái, đi thẳng lên lầu hai, vào phòng của anh.
Cô gái kia cung kính gõ cửa hai cái, sau đó đẩy cửa ra, ý bảo tôi đi vào.

Căn phòng này tôi đã từng tới, tôi cất bước tiến vào trong.
Bùi Thiên Vũ ngồi trên chiếc ghế sô pha to rộng, một tay đặt trên thành sô pha, tay còn lại cầm một ly rượu nhẹ nhàng lắc lắc, thoạt nhìn dáng vẻ anh trông vô cùng lười biếng, nhìn tôi với nét mặt không cảm xúc.

Tôi ra vẻ bình tĩnh đi vào, bình thản như nước, ngay chính tôi cũng phải bội phục bản thân mình, sự trấn định giờ khắc này, tôi nghĩ có lẽ nó cũng quá rõ ràng rồi!
Căn phòng to lớn như vậy nhưng chỉ có mình anh, không biết vì sao, nhưng tôi lại có cảm giác anh đang cô đơn.
“Anh Bùi, tìm tôi có việc gì sao?” Tôi chậm rãi đi tới.
Anh chỉ nhìn tôi với nét mặt tâm sự nặng nề, giống như là đang muốn nhìn thấu suy nghĩ của tôi lúc này, hoặc cũng có thể là anh muốn xé toạc vẻ ngoài bình tĩnh của tôi.
Bị anh nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy không được tự nhiên.
“Lại đây!” Anh vươn tay về phía tôi, gọi tôi như thể chẳng hề có chuyện gì.
Tôi xa cách đứng yên không nhúc nhích, đôi môi mỏng khẽ mở, hờ hững nói: “Xin lỗi! Anh Bùi, anh có việc thì hãy phân phó đi!”
Anh từ từ thu tay lại, đôi mắt thâm thúy vẫn luôn chăm chú nhìn thẳng mặt tôi, tôi cố gắng khắc chế cảm xúc hoảng loạn đang sục sôi nơi đáy lòng mình.
“Quả nhiên, có phải em đã quên những gì anh nói không?” Anh nhìn tôi hỏi..