Nghe xong những gì Từ Quốc Thiên nói, lòng tôi nảy sinh một chủ ý khác, xem ra tôi phải điều tra thật cẩn thận xem ai là người đứng sau cứu giúp anh ta.
“Xem ra, Tân Hạo Đình thật sự không thể chết được!” Tôi thản nhiên nói với Từ Quốc Thiên một câu.
“Chứ còn gì nữa? Hiện tại mấy dự án trong tay gần như đã hoàn thành, mà trong cuộc họp anh ta cũng thề non hẹn biển là sau này sẽ chuyển trọng điểm đến các thị trấn lớn hơn bên ngoài nơi này để tránh gây cạnh tranh!” Từ Quốc Thiên cũng gật đầu: “Hiện giờ anh ta hoàn toàn không có chuyện gì hết, còn đang thu xếp cung ứng vật tư!”
“Nghe nói mẹ anh ta bị bệnh!” Tôi thuận miệng hỏi một câu.
“Ừ! Có vẻ không được tốt lắm!” Từ Quốc Thiên gật đầu.
Hàn huyên thêm mấy câu, tôi rời khỏi quán ăn trước.
Tôi bất giác nghĩ đến người mẹ chồng Vương Huệ Hoa này.
Lòng tôi cứng lại, người đáng thương tất có chỗ đáng trách, bà ta trơ mắt nhìn con trai mình tay đấm chân đá với tôi mà không thèm mở miệng ngăn cản dù chỉ một câu, có lẽ tôi vẫn nên cất lòng tốt của mình đi thì hơn.
Nhà họ Tân, không một kẻ nào là đáng để tôi mềm lòng.
Trở lại văn phòng, tôi gọi cho Vệ Triết: “Anh lập tức đi điều tra giúp tôi, sau khi Tân Hạo Đình bị đánh đã tới thương lượng với người nào, còn cả công trình phân phối ở Tô Thành nữa, điều tra xem là công ty nào phát triển.
”
Vệ Triết gật đầu, sau đó hỏi thêm: “Có chuyện gì không ổn sao?”
“Tân Hạo Đình nhận một hợp đồng, là Tô Thành, hãy xem nguồn gốc xuất xứ của nó! Quan trọng nhất là phải điều tra xem trong lúc nằm viện, anh ta đã tiếp xúc với những ai, nghe nói là nằm viện xong thì lập tức đi công tác hai ngày, sau đó mang hợp đồng về.
”
Vệ Triết gật gật đầu, nói: “Đã hiểu!”
Sở dĩ tôi cảm thấy hứng thú với cái hợp đồng của Tân Hạo Đình, không phải là vì thấy anh ta có đường sống tôi lại muốn ra tay, mà là tôi có cảm giác, chuyện này không bình thường, trong lúc nằm viện anh ta có thể giành được hợp đồng, không thể khiến tôi không để ý.
Đặc biệt là hôm nay Tân Hạo Đình còn mắng chửi tôi mấy câu, anh ta đã giở giọng đắc ý nói tôi đấu không lại bọn họ, mà bọn họ trong miệng anh ta là ai, tôi rất muốn biết? Và anh ta có quan hệ gì với bọn họ.
Rốt cuộc thì chuyện xảy ra với tôi lần trước vẫn chưa được làm rõ, nên không thể cứ để vậy mà không đưa ra cách giải quyết gì được, đúng không? Với người muốn hại chết tôi, tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng, dù sao tôi cũng phải biết lý do là gì chứ?
“Bên phía Lý Tân Nhị, tra được thông tin gì mới không?” Tôi hỏi.
Vệ Triết lắc đầu nói: “Không hề có bất kỳ dấu vết nào, cạy không ra!”
“Thế nhân viên chuyển phát nhanh kia thì sao?” Tôi hỏi Vệ Triết.
Truyện Hệ Thống
Về số liệu cửa sổ thép này, tôi vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Bác Duệ Thiên Vũ, nhưng hình như chuyện này đối với họ đã tan thành mây khói từ bao giờ rồi, đừng nói là cho tôi một câu trả lời, ngay cả nhắc đến cũng không thấy ai nhắc.
Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua, vì một số lượng cửa sổ lớn như vậy không thể nói lãng phí là lãng phí được.
Câu chuyện của Bùi Thiên Vũ và Mạc Tiểu Kiều vẫn tiếp tục tăng nhiệt, theo tin tức thì cả hai đã liên lạc với nhau từ hơn một tháng trước, cũng chính là trước dịp lễ Giáng Sinh, sau đó hai người vẫn giữ quan hệ.
Còn nói cái gì mà Mạc Tiểu Kiều còn đi Úc Châu, đón lễ Giáng Sinh cùng với Bùi Thiên Vũ.
Nói tóm lại, các loại suy đoán đồn đại đều được thêu dệt vô cùng đa dạng, thật thật giả giả, chỉ với tin đồn Mạc Tiểu Kiều đi Úc Châu thôi tôi đã cảm thấy giả dối hư ảo rồi.
Thời điểm đó đã rất cận kề ngày giỗ của cha mẹ Bùi Thiên Vũ, vậy nên sẽ không có khả năng anh đưa một người phụ nữ đi đón lễ Giáng Sinh.
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, nhớ lại những lời anh từng nói với tôi: “Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần tin tưởng mình anh là được!”
Nghĩ đến đây, tôi “phì” cười, tôi không biết lúc này mình còn nhớ đến lời nói đó để làm gì, có ý nghĩa gì sao, chẳng lẽ là đang an ủi chính mình?
Ngày đó gặp nhau ở suối nước nóng tôi đã tận mắt chứng kiến, còn lý do gì để an ủi bản thân nữa đâu?
Tôi trơ mắt bất lực nhìn bọn họ hôn nhau, trai đơn gái chiếc tiến vào một căn phòng xa hoa… Một tiếng “bốp” vang lên, tôi ném điện thoại trên bàn, xoay người rời khỏi văn phòng, đi tới phòng làm việc của Trương Kính Tùng.
Trương Kính Tùng thấy tôi tiến vào thì lập tức bỏ mấy việc trong tay, đi ra, nhìn về phía tôi nói: “Kêu bọn họ đem lên cho em một ly nước nhé?”
“Không cần! Em vừa uống nước trong văn phòng rồi!” Tôi đi bộ đến trước ghế sô pha, tùy tiện ngồi xuống, nói: “Anh Kính Tùng, vừa rồi em mới nghĩ đến một vấn đề, anh có muốn Tết Âm Lịch năm nay dẫn bác trai và dì tới, hai gia đình chúng ta cùng đón năm mới không?”.