Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 224: Chương 224





Trước đây tôi và anh ta không thân cho lắm, tại sao anh ta lại giúp tôi nhiều như vậy? Chắc chắn không đơn giản.
Nhưng tôi lại không nghĩ ra anh ta có ý đồ gì, hơn nữa tôi chỉ là công ty nhỏ ít người biết đến thì anh ta có thể lợi dụng được gì? Tôi thật sự nghĩ mãi không ra.
Anh ta quan sát tôi nửa ngày, bỗng cười nói: "Cô đang lo lắng đúng không? Cô đừng suy nghĩ gì nhiều, coi như đây là sự đền đáp công ơn to lớn mà cô từng giúp tôi lúc trước.

Tôi không thích nợ ân tình của người khác, nhất là ân tình của phụ nữ."
“Về công việc, tổng giám đốc Quý đừng coi tôi là phụ nữ.” Tôi nửa đùa nửa thật nói.
“Cô… không phải là phụ nữ à?” Anh ta cười rất vui vẻ: “Ai có thể xem cô không phải là phụ nữ thế?”

Cười xong, anh ta lại nói tiếp: "Cô đừng suy nghĩ nhiều như thế, chuyện vặt vãnh này chẳng thấm vào đâu so với việc cô đã giúp đỡ tôi, hơn nữa cô còn trả tiền lương, nên tôi cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng chúng ta là thương nhân, giới này vốn không lớn, nên chúng ta cứ giúp đỡ lẫn nhau đi.”
"Được.

Cảm ơn tổng giám đốc Quý, đại ân không có lời nào cảm ơn hết được.

Sau này chỉ cần Lăng Hoa Dao có thể giúp đỡ tổng giám đốc Quý thì sẽ việc nghĩa chẳng từ.”
Tôi cũng không già mồm, trong lòng thầm nghĩ, anh ta thích làm gì thì làm đi, trước mắt vượt qua giai đoạn khó khăn này mới là quan trọng, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, tôi đi chân trần còn sợ anh đi giày hay sao?
Vả lại, người ta chủ động chìa tay ra giúp đỡ, nếu tôi từ chối chẳng khác nào đang vả mặt anh ta, tự tìm đường chết.
Chúng tôi bàn bạc xong thì tôi rời khỏi câu lạc bộ trước, cô nam quả nữ, nên tôi không có gì để trò chuyện với anh ta.
Vừa ngồi lên xe, tôi đã nói với Vệ Triết: "Mọi chuyện đều đã được giải quyết."
Ngay cả Vệ Triết cũng cảm thấy kỳ quái.
Vừa quay về công ty, tôi đã tổ chức một cuộc họp nhỏ để thảo luận, Trương Kính Tùng cũng cảm thấy không đơn giản như vậy, nhưng chúng tôi không thể không sử dụng.
Dù sao cũng phải đánh cược một lần.
Đúng là hết sóng gió này đến sóng gió khác, vừa dẹp yên được sóng gió này thì sóng gió khác lại ập đến.

Đội công trình vừa giải quyết xong, bên cửa sổ nhôm thép Đoạn Kiều lại xuất hiện vấn đề, tổ thi công gọi điện tới nói sai kích thước, hoàn toàn không ráp vào được.
Theo sự hiểu biết của tôi về Tư Nguyên thì vấn đề hoàn toàn không thể xảy ra.
Tôi vội vàng chạy đến hiện trường, bản vẽ và kích thước cửa sổ đều không thành vấn đề, nhưng cửa sổ lại không khớp, Bác Duệ Thiên Vũ đẩy trách nhiệm lên đầu chúng tôi, nói chúng tôi không đến hiện trường kiểm tra kích thước.
Bản vẽ kiến trúc của viện thiết kế hoàn toàn trùng khớp với bản vẽ thi công của chủ thể, nhưng vấn đề ở đây là số liệu trên bản vẽ được phê duyệt cho chúng tôi đã bị người khác sửa đổi một cách tinh vi, chỉ có số liệu trên bản vẽ giao cho Tư Nguyên là sai.
Tôi vội thông báo cho Tư Nguyên ngừng sản xuất trước.
Cả ba bên đều phải cầm bản vẽ đến Bác Duệ Thiên Vũ để bàn bạc vấn đề này.

Nếu không có kết luận cuối cùng thì tôi không thể tùy tiện thay đổi kích thước, bởi vì bản vẽ này được lấy từ tay bọn họ.
Hơn nữa, trước khi giao cho Tư Nguyên, chắc chắn công nhân kỹ thuật của chúng tôi đã kiểm tra lại lần nữa.
Vấn đề này thật sự rất kỳ lạ.

Trương Kính Tùng sợ tôi không ứng phó được, muốn đi cùng tôi, nhưng Bác Duệ Thiên Vũ đã chỉ đích danh tôi phải tới.

Trong lòng tôi biết rõ cho dù Trương Kính Tùng đi tới đó cũng chỉ có thêm một người tự rước nhục mà thôi.
Hơn nữa, đâu nhất thiết hễ xảy ra vấn đề thì cả hai giám đốc đều bị mắng, thực ra bọn họ đang nhắm vào tôi.
Tôi không chút do dự, lái thẳng đến Bác Duệ Thiên Vũ, dù gì cũng sẽ có cách giải quyết.
Nhưng lúc đến phòng họp, tôi lại cảm thấy hơi thú vị.
Theo lý mà nói thì chuyện này chỉ cần bộ phận dự án xử lý là được, nhưng tôi không ngờ rằng lúc tôi đến phòng hội nghị của Bác Duệ Thiên Vũ lại phát hiện ra, nơi này giống như tam đường hội thẩm..