Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 223: Chương 223





Kể từ ngày đọc tài liệu của Vệ Triết, tôi đã biết năng lực của anh ta, anh ta đã được huấn luyện đặc biệt, nhưng lúc đó Bùi Thiên Vũ đã căn dặn tôi rằng không được tiết lộ bất kỳ tài liệu nào của anh ta.
Phiên bản mà bên ngoài đọc được chỉ là sinh viên tài cao của một trường nổi tiếng, con trai duy nhất của một gia đình bình thường ở Giang Thành, thế thôi.
Vì thế tôi mới cảm thấy rằng, nếu Bùi Thiên Vũ đã đưa anh ta cho tôi, mà tôi lại dùng anh ta để điều tra chuyện của nhà họ Bùi thì không được đứng đắn cho lắm.
Trong một tháng từ Tết Nguyên Đán đến tết xuân, hầu hết các công ty đều đang lên kế hoạch cho năm mới, nhưng Bác Duệ Thiên Vũ lại khiến tôi trở tay không kịp.
Bọn họ yêu cầu công trình vốn dự kiến khởi công sau tết xuân phải thi công ngay, hơn nữa còn rút ngắn thời gian xây dựng.
Dù gì trong tết xuân cũng có một kỳ nghỉ dài, không thể nào làm việc bình thường trong hai mươi ngày được, nhưng bọn họ không cho chúng tôi thời gian để lấy lại sức.
Lý do là bên kia đã bán hết rồi, cư dân nóng lòng muốn dọn vào nhà.
Mà trong khoảng thời gian này, công trình của Hằng Viễn vẫn đang tiến hành, không thể ngừng lại được.
Tôi gọi cho Bùi Thiên Vũ, nhưng anh ấy đang ở nước ngoài, thế là tôi nuốt lại những lời mình định nói.
Tôi đến gặp thẳng giám đốc Triệu, ông ấy cũng hiện lên vẻ mặt khó xử, không nói gì nhiều, nhưng tôi biết rõ không có chỗ để thương lượng.
Trương Kính Tùng đi khắp nơi để nghĩ cách, Vệ Triết cũng nói chuyện với mấy nhà viện trợ từ bên ngoài, chúng tôi vấp phải trắc trở, cùng đường bí lối.
Nhưng thời gian chẳng chờ đợi ai, mắt thấy tết xuân sắp đến rồi, sau tết xuân thì nhà ai cũng dễ đói kém.

Hơn nữa, nếu khởi công trong dịp tết xuân thì tôi cần phải trả trước tiền lương cho công nhân, chuyện này khá rủi ro, nếu mấy công nhân không trở lại làm việc đúng hạn thì tiền của tôi sẽ bị mất trắng.
Xem ra chiêu này thật tàn nhẫn.
Nếu tôi không thể bàn giao công trình đúng thời hạn, đừng nói đến việc tính tiền, mà phí bồi thường hợp đồng đã khiến tôi tán gia bại sản rồi.

Đúng là hết cái bẫy này đến cái bẫy khác, mà cái bẫy nào cũng là địa ngục.

Tôi như con cá nằm trong chảo, bị chiên đến ngập dầu, không có ngày nào không lo sợ.
Có đôi lúc tôi nghĩ, tôi cũng thật phô trương, tại sao không thể sống cuộc sống nhàn hạ bình thường cho xong, nhưng bây giờ nghĩ đến mấy chuyện này có ích lợi gì, cảm thấy mình rất tức nước vỡ bờ.
Trong lúc tôi đang bận đến sứt đầu mẻ trán, không ngờ người chìa tay giúp tôi lại là Quý Thanh Viễn.
Hôm đó tôi nhận được điện thoại của anh ta, hẹn gặp mặt tôi, tôi cảm thấy hơi khó hiểu, nói thật ngoài vụ hợp tác năm mươi nghìn mét vuông thì tôi không còn liên lạc với anh ta nữa, cũng không có ý định hợp tác tiếp.
Tôi sợ Hằng Viễn sẽ trở thành Bác Duệ Thiên Vũ thứ hai, trước sau đều có địch, vậy thì tôi thật sự phải cuốn gói về nhà sống cuộc sống tầm thường.
Nhưng tôi không thể hãm hại Trương Kính Tùng.
Đám người này thật là, nói chuyện cũng phải chạy tới nơi xa như vậy, chính là nơi mà Bùi Du Thanh hẹn gặp tôi lần trước, nếu không phải nơi đó quá xa thì tôi sẽ không bị người khác thừa cơ, cho đến bây giờ ai muốn giết tôi vẫn còn chưa biết.
Vì thế, lần này tôi đã dẫn Vệ Triết ra ngoài cùng tôi.
Lúc tôi đến câu lạc bộ mà anh ta đã hẹn thì anh ta đã có mặt ở đây rồi.
Quý Thanh Viễn thấy tôi bước vào phòng thì rất khách sáo mời tôi ngồi xuống, rót cho tôi một tách trà, rồi hỏi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói gần đây công trình gặp khó khăn đúng không?”
Tôi mỉm cười, cũng không có ý định giấu giếm, dù gì anh ta có thể hỏi thẳng vào vấn đề thì chắc chắn đã biết chuyện rồi, nên tôi không cần phải giấu giếm nữa.
"Đúng vậy.

Thời gian thi công rút lại quá ngắn, trong đó lại có nghỉ kỳ dài.

Mọi người đều biết kỳ nghỉ dài sẽ quay về nhà, dẫn đến thiếu hụt nhân sự, cộng thêm giai đoạn trước còn chưa ổn định, lỗ hổng rất lớn, nên hơi khó khăn."
Tôi chẳng hề giấu giếm.

Anh ta im lặng một lúc, ra hiệu tôi hãy uống trà, rồi mới lên tiếng: "Nếu cô không chê thì tôi sẽ cho cô mượn đội công trình của Hằng Viễn, còn tiền lương thì cô trả."
Tôi suýt phun hết nước trà trong miệng, anh ta...!thật sự quá cứu tinh rồi.

Tôi chẳng hề tốn chút công sức, đã có người chạy tới quét sạch chướng ngại vật giúp tôi, tất nhiên là tôi ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.
Có lẽ là do vẻ mặt của tôi quá khoa trương, anh ta mỉm cười nhìn tôi, rất có sức hấp dẫn của người đàn ông: "Sao thế? Cô không yên tâm à?"
“Không… không!” Tôi vội xua tay nói: “Quan trọng là công trình bên anh thì sao?
Anh ta khẽ cười, dáng vẻ đã dự liệu từ trước, tựa vào sofa ở phía sau nói: "Đúng lúc tôi đang có một lỗ hổng, cô biết đấy, tôi vừa lấy được mảnh đất ở thành phố Lâm, hiện đang quy hoạch.

Hạng mục này đủ để tôi ăn chơi trong hai năm, nên mọi thứ đều phải nhường chỗ cho mảnh đất này.

Đây chính là chuyện quan trọng nhất của tôi trong năm nay.

"
Anh ta nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng u ám.
"Do đó nửa đầu năm nay, tôi sẽ không có bất kỳ hành động nào khác.


Một số công trình lúc trước đã hoàn thành sau tết xuân rồi, đúng lúc có thời gian nghỉ ngơi.

Cô có thể sắp xếp, mà tôi cũng có thể mượn tay của cô để nuôi người của tôi, nên tôi cũng không thiệt"
Anh ta nói rất nhẹ nhàng, hình như cũng có lý, không thể không nói, người đàn ông thành đạt thật sự rất hấp dẫn.
Ta mỉm cười, trong lòng vui sướng: "Tổng giám đốc Quý đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tôi có thể dùng bao lâu?"
"Tùy vào hoàn cảnh của cô.

Giúp người phải giúp đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, không thể bỏ gánh giữa đường được, như vậy sẽ không hay cho lắm.

Khi nào bên tôi quy hoạch xong mới có kế hoạch khởi công, nên có thể hộ tống cho cô."
Quý Thanh Viễn nói rất nhẹ nhàng, nhưng tôi luôn cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy..