Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 211: Chương 211





Ngày hôm sau.
Đến lúc tôi thức dậy, Điềm Điềm đã được đưa đến nhà trẻ, Bùi Thiên Vũ thì không ở đây, chỉ có Y Mộc canh giữ bên cạnh tôi.
Vết thương trên mặt vẫn còn, hôm qua lúc tôi tắm đã soi gương, rất nhiều vết thương gần như đã hủy hoại hết khuôn mặt, mấy vết thương sâu hơn cũng không biết có để lại sẹo không nữa.
“Trương Kính Tùng đến thăm cậu, để tớ giúp cậu, đừng đến công ty nữa.” Y Mộc nói với tôi: “Hoa Dao…”
Cô ấy muốn nói lại thôi, tôi biết cô ấy muốn nói gì.
“Tớ không sao.” Tôi nhẹ nhàng an ủi cô ấy, “Xe của tớ đâu rồi?”
“Đem đi sửa rồi, hôm nay cậu đừng ra đường.” Cô ấy lo lắng nói: “Chờ khi nào vết thương trên mặt cậu khá hơn chút rồi tính.”
“Ừm.” Tôi đồng ý với cô ấy, nhưng trong đầu vẫn cứ suy nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
Bùi Thiên Vũ biết Bùi Du Thanh đến tìm tôi, chuyện này không có gì khó, trong xe tôi có túi xách, những tấm hình đó anh nhìn một chút sẽ hiểu chuyện gì xảy ra.


Vừa nhớ đến những tấm hình đó, tôi vội hỏi Y Mộc: “Túi xách của tớ đâu rồi?”
“Hả? Tớ không biết.” Sau đó cô ấy đứng dậy nói: “Để tớ xuống lầu xem thử.”
Không lâu sau cô ấy đã đi lên, cầm túi xách của tôi trong tay, tôi vội đi đến mở túi ra, nhưng lại không thấy những tấm hình kia.
Góc chụp của những tấm hình đó rất gần, tôi cảm thấy rất bất an, không ngờ mỗi ngày xung quanh tôi lại có nhiều nhân tố nguy hiểm như vậy,
Điện thoại Y Mộc reo lên không ngừng, cô ấy ra ngoài nghe điện thoại, rồi lại đi vào phòng, thấy thế tôi hỏi cô ấy: “Có chuyện gì hả, nếu cậu bận thì cứ đi làm đi.

Tớ không sao đâu, tớ không ra đường, buồn ngủ thì sẽ ngủ nhiều thêm chút.”
“Vậy cậu ăn chút gì đó trước đi, lát nữa tớ sẽ quay lại.” Cô ấy nhìn tôi nói: “Quả thật là có chút chuyện, tớ phải xử lý một chút, không lâu lắm.

Cậu chớ suy nghĩ linh tinh, dù sao thì nhìn dáng vẻ anh Bùi rất căm giận, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu.”
“Ừm.” Tôi nhẹ nhàng đáp lại, không muốn nói quá nhiều với Y Mộc: “Cậu mang theo chìa khóa nữa đi, tớ lười ra mở cửa cho cậu, khi nào quay lại thì cậu tự mà mở cửa.

Tớ ngủ thêm một lát nữa vậy.”
“Được, yên tâm đi, bỏ vào túi rồi.” Y Mộc nói xong thì vội vàng ra ngoài.
Tôi nghe được tiếng xe cô ấy rời đi, tôi nghĩ trong đầu, tôi phải ra ngoài một chuyến.
Thế nhưng tôi còn chưa kịp thay quần áo, Bùi Thiên Vũ đã dẫn theo hai người trở về, tôi không hiểu lắm, anh lại dịu dàng nói: “Một chút đề phòng thôi.”
Sau đó anh thấy những món ăn đó đều chưa ai ăn, thế là bắt tôi dậy ăn.
Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc thuận theo anh đứng dậy đến phòng ăn, ăn chút gì đó, anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi, nhìn mặt tôi rồi đứng dậy lấy một cái hộp nhỏ từ túi áo khoát đặt trước mặt tôi: “Thoa thuốc mỡ này đi, trừ sẹo rất tốt.”

Tôi cười nói: “Anh sợ em xấu hả?”
Không biết vì sao, tôi có cảm giác vì chuyện này, giữa chúng tôi có hơi khác, đây là một loại trực giác không giải thích được.
“Sẽ không xấu.” Anh không trả lời trực tiếp.
“Em muốn sớm đón bố mẹ em về, họ ở cạnh em, em sẽ an tâm hơn.” Tôi nói với anh, tôi biết anh biết ý muốn của tôi, chỉ là tôi lại bổ sung thêm: “Họ ở xa em quá, em có hơi lo lắng, trong lòng cảm thấy không nỡ.”
“Được.

Em muốn tự mình đi à?” Anh hỏi.
“Để em hỏi bố mẹ xem đã lên kế hoạch thế nào rồi, nếu xong thì em lập tức đi đón.”
Tôi thật sự không thể để người thân của mình ở ngoài tầm mắt mình được, chuyện lần này đã gõ lên một hồi chuông cảnh báo cho tôi.
“Vậy em gọi điện thoại đi, anh đi với em.” Anh nghiêm túc nói với tôi: “Anh không yên tâm để em đi một mình.”
Tôi cười híp mắt gật đầu: “Được, vậy chiều nay em gọi.”
Hai người kia đã lắp camera ở những góc rất khuất xung quanh và cả trong nhà tôi, sau đó kết nối với di động của tôi, vậy là bất cứ lúc nào tôi cũng có thể theo dõi tình hình ở nhà rồi.

Bùi Thiên Vũ còn dặn tôi, sau này có đi đâu cũng cố gắng dẫn theo Vệ Triết.
Sau khi thua xếp ổn thỏa rồi, anh đưa tôi lên lầu: “Em ngủ tiếp đi, anh còn có chuyện phải ra ngoài một chuyến.

Em tỉnh lại thì anh về.”
Tôi gật đầu, nhìn bóng người cao ngất đấy đang vội vã rời đi, trong lòng tôi có chút mất mác.

Có lẽ là do đã ăn no, dạ dày bắt đầu làm việc, tôi cảm thấy có hơi buồn ngủ, thế là tôi quyết định chui vào chăn luôn, ngủ một giấc rồi tính.
Thế nhưng ngay lúc tôi đang mơ màng sắp ngủ thì chuông cửa lại vang lên, tôi giật mình một cái, lập tức kết luận đây là người ngoài.
.