Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 207: Chương 207





Tôi cố tình giảm tốc độ xe, giống như không hề để ý đến và quan sát mấy chiếc xe phía sau.

Khoảng hai km, tôi chắc chắn rằng một chiếc SUV ở phía sau đã bám theo tôi.
Tôi muốn xem ai đang ở trong xe nên đã dừng xe ở một siêu thị nhỏ bên đường, vào siêu thị mua một chai nước rồi đứng ở đó uống nước.

Tôi thấy chiếc xe phía sau đang giảm tốc độ, lái xe từ từ chạy qua, cửa sổ bị tấm chắn che lại nên không nhìn thấy rõ bên trong.

Tôi cố tình đợi nó đi xa rồi mới lên xe.
Tôi lái xe chầm chậm, không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe trước mặt nữa nên trong lòng cũng thả lỏng hơn.
Có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều.
Trên đường về có đoạn đường qua bờ biển, qua đoạn này là có thể đi vào đường cao tốc để quay lại khu đô thị.

Nhưng đúng là tôi đã nghĩ nhiều rồi, khi xe tôi đi qua ngã tư vào đường núi thì bị một chiếc xe lao ra chắn đường, tôi phanh gấp và nhanh chóng khóa cửa xe lại.
Sau đó tôi muốn lùi xe lại, nhưng đã phát hiện phía sau cũng có một chiếc ô tô màu đen có rèm che chặn tôi ở giữa, không biết chiếc ô tô màu đen này đã bám theo từ lúc nào.
Trong lúc hoảng sợ, tôi nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra và bấm gọi mà không cần biết đó là ai...
Nhưng đúng lúc này, hai người đàn ông to lớn bước ra khỏi xe, đội mũ trùm đầu, có vẻ đã chuẩn bị sẵn, trên tay cầm rìu cứu hoả, chúng đập vỡ cửa kính của xe tôi rồi mở cửa.

Tốc độ nhanh đến mức tôi chưa kịp thở, ngay cả điện thoại cũng chưa kịp nghe.
Tôi hét ầm lên, sau khi người đàn ông đập xe bước lên, không biết cầm trong tay thứ gì mà lập tức bịt kín miệng mũi của tôi.

Ngay sau đó tôi cảm giác trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác…
Khi tôi tỉnh dậy, cảm giác đầu đau như búa bổ, miệng khô lưỡi khô.


Tôi giật mình lại phát hiện mình bị trói đè chặt hai tay ở phía dưới, đã hoàn toàn tê cứng.
Tôi thử phản ứng và cố gắng phát ra âm thanh, nhưng miệng tôi bị băng dính bịt kín nên tôi không thể phát ra âm thanh nào cả.
Một nỗi sợ hãi bao trùm khiến tôi vô cùng hoảng sợ.

Tôi vùng vẫy vài lần, nghiêng người, giải phóng hai cánh tay đang bị đè dưới cơ thể.

Tôi quan sát thì thấy đó là một kho hàng bỏ hoang, trông rất bừa bãi, hình như đó là một nhà máy nhỏ bị bỏ hoang, bên trong còn có vài công cụ sản xuất vứt lung tung.
Nhưng điều khiến tôi khó hiểu là bên trong không có một bóng người.
Không biết đã mấy giờ rồi, tôi nhìn quét qua một vòng cũng không thấy túi xách đâu, tôi chợt nhớ lại trước khi tôi bị đánh ngất đi đã gọi điện thoại.
Nhưng tôi không biết cuộc gọi đó đã gọi cho ai, cũng không biết đối phương có nghe máy không, lại càng không biết có ai biết tôi đã bị bắt hay không.

Tôi suy sụp tinh thần, nhắm mắt lại và ổn định cảm xúc của mình.
Tôi cố gắng nghĩ lại xem tôi đã gọi cho ai, nhưng lúc đó tôi rất hoảng loạn nên không để ý gì cả.
Tôi chỉ cầu mong sao đó là người thân bên cạnh tôi, nếu điện thoại không bị cắt đứt lúc rơi từ trên tay tôi xuống thì tốt rồi..