Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 203: Chương 203





Mấy ngày kế tiếp, chỉ cần anh rảnh rỗi thì buổi tối đều sẽ tới chỗ của tôi, sau khi Điềm Điềm đã đi ngủ, anh canh thời gian rất chuẩn xác.
Tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, bên Tân Hạo Đình vẫn không có tin tức gì, như thể anh ta đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của tôi.

Sự yên tĩnh đột ngột này khiến tôi không kịp thích ứng.
Nhưng tôi không dám hỏi Bùi Thiên Vũ, bằng không anh lại đùa bỡn tôi.
Chuyện ở công ty cũng vận hành bình thường, Vệ Triết thật sự rất tốt, bộ phận thị trường có anh ta thật sự như có được một cánh tay đắc lực, bởi vì anh ta phối hợp khá ăn ý với Trương Kính Tùng.
Gần đây Lý Tân Nhị gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng tôi luôn mượn cớ bận rộn, không gặp cô ta nữa.

Từ buổi tiệc lần trước, tôi đã nhìn thấy rõ tâm địa của cô ta, lúc nào cũng muốn đấu trí đấu dũng với tôi, nhưng lại không dám bắn cung.

Tôi cảm thấy rất mệt, không hề thích cảm giác này chút nào.
Hôm nay tôi về nhà sớm, nên đi siêu thị một chuyến, rồi mua rất nhiều đồ ngon.


Sau đó tôi đi đón con, rồi vừa chơi đùa với con bé vừa tỉ mỉ nấu mấy món ăn, đã lâu rồi tôi không nghiêm túc nấu cơm như vậy.
Điềm Điềm cực kỳ thông minh, chạy tới chạy lui hỏi: “Có phải mẹ muốn mời khách tới nhà đúng không ạ? Là cậu hay dì Mộc ạ?”
“Tại sao con lại hỏi như vậy?” Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp của con bé hỏi.

Con bé chớp đôi mắt to tròn ngây ngô đáp: “Bởi vì mẹ ít khi nấu đồ ăn với Điềm Điềm.”
Tôi phì cười, nhưng cũng hơi hổ thẹn, trong lòng thầm quyết tâm, sau này mặc kệ như thế nào, tôi cũng phải sống với Điềm Điềm như thế này.
Tôi nấu xong mấy món ăn mới gọi điện cho anh, anh hơi bất ngờ hỏi: “Sao thế?”
“Anh đã bận việc xong chưa? Anh có muốn về nhà ăn cơm không, em đã nấu xong xuôi hết rồi.” Tôi khẽ nói.

Tập đoàn Bác Duệ Thiên Vũ ở rất gần với chỗ của tôi, thật ra tôi không ôm hy vọng quá nhiều về chuyện anh có thể về nhà.
Ai dè giọng nói của anh lại rất vui vẻ: “Ừm! Được! Anh sẽ tới đó ngay.”
Sau đó anh ngắt máy.
Tôi nói với Điềm Điềm: “Mẹ mời một chú tới ăn cơm cùng chúng ta nhé!”
Con bé nhìn tôi hỏi: “Tại sao ạ?”
“Bởi vì chú ấy luôn giúp mẹ giải quyết vấn đề, mẹ không thể không có lương tâm, mà phải biết cảm ơn chú ấy.” Tôi nói với con gái: “Người khác đã trả giá vì con thì con cũng phải báo đáp người ta.

Đây gọi là biết ơn báo đáp.”
“Vâng ạ, con nhớ rồi mẹ.” Con bé cầm búp bê chạy về phòng của mình.
Anh tới rất nhanh khiến tôi cảm thấy hơi buồn cười, chắc chắn là anh đã đạp hết ga đến đây.
Không ngờ trong tay anh còn cầm một chiếc hộp lớn, không biết là thứ gì mà được gói rất đẹp mắt.

Sau khi đi vào, anh liếc nhìn phòng khách rồi hỏi: “Tiểu mỹ nữ đâu?”
Tôi chỉ lên lầu, rồi anh nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh, nhanh chóng hôn một cái lên mặt tôi như một tên trộm.
Chúng tôi vừa đi vào thì nhìn thấy Điềm Điềm đang từ tốn đi xuống lầu, con bé rất nhát gan nên không dám đi xuống nhanh.
Lúc đi tới mấy bậc thang cuối cùng thì đột nhiên nhìn thấy Bùi Thiên Vũ, nên sửng sốt đứng ở đó, rồi chớp đôi mắt to tròn, ngạc nhiên nhìn chằm chằm gương mặt của Bùi Thiên Vũ.
Bùi Thiên Vũ chậm rãi đi tới, nhìn cô hỏi: “Cháu là Điềm Điềm đúng không?”
Con bé nhìn tôi hơi bối rối, dù gì đối với con bé, ngoài Tân Hạo Đình ra thì con bé chỉ quen với Trương Kính Tùng, hơn nữa con bé cũng rất hòa hợp với Trương Kính Tùng.
“Sao con lại không nói chuyện với chú thế?” Tôi khẽ hỏi, không hề có ý trách cứ con bé.

Con bé lưỡng lự một lát mới giống như một chú mèo con nói: “Chào chú ạ! Sao chú lại biết cháu tên là Điềm Điềm ạ?”
Cả tôi và Bùi Thiên Vũ đều bật cười.
Anh vươn cánh tay dài ra bế con bé đang ở trên bậc cầu thang phía xa xa, hơn nữa còn bế con bé lên cao xoay nửa vòng, con bé nhất thời vui vẻ, phát ra tiếng cười khúc khích.
Sau đó anh mới đi tới sofa, đặt con bé xuống, rồi đưa chiếc hộp lớn cho con bé: “Mỹ nữ, cháu mở ra xem đi.”
Trên mặt Điềm Điềm vẫn đang nở nụ cười, nhìn anh hỏi: “Chú tặng cho cháu ạ?”
“Đúng vậy.” Không ngờ Bùi Thiên Vũ còn học theo giọng điệu của con bé.
Điềm Điềm nhìn về phía tôi, như đang trưng cầu ý kiến của tôi: “Mẹ ơi, con có thể mở ra không ạ?”

“Tất nhiên là có thể rồi, đây là quà chú tặng cho con mà.” Tôi rất vui mừng nói.
Con bé ôm chiếc hộp lớn cồng kềnh, rồi lảo đảo đưa cho tôi: “Mẹ mở!”
Tôi mỉm cười, rồi nhìn về phía Bùi Thiên Vũ, cũng không biết trong chiếc hộp này đựng thứ gì.

Đợi đến khi tôi xé giấy gói ra mới biết, bên trong là hai con búp bê phiên bản giới hạn, còn kèm theo đầu và quần áo để thay đổi, đẹp đến mức khiến người khác phải thốt lên.
Con gái tôi ngạc nhiên đến mức mở to mắt, nhìn búp bê trong hộp đến trợn mắt há mồm, thật sự rất mê hoặc.
Bản thân con bé cũng giống y như phiên bản phóng to của búp bê trong hộp, con bé chính là búp bê cỡ lớn, cực kỳ xinh đẹp.
Trong lòng tôi chua xót, mắt hơi mờ ảo, đây là món quà mà bố của con bé chưa từng mua cho con bé.
“Cháu có thích không, mỹ nữ?” Bùi Thiên Vũ cúi người nhìn dáng người nhỏ nhắn của con bé, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.
Không ngờ Điềm Điềm lại che miệng mình lại, hét toáng lên, rồi xoay người ôm cổ anh, nhanh chóng hôn lên mặt anh.
Tôi thật sự ngạc nhiên đến ngây người, không ngờ con bé lại bày tỏ niềm vui sướng của mình như vậy..