Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 187: Chương 187





Anh vừa lên tiếng, một thanh niên ngẩng cao đầu hăng hái bước vào.

Thoạt nhìn là người khôn khéo biết nhìn xa, dung mạo tuấn tú, khí chất tốt, quả thật là hình mẫu nam lý tưởng của một quản lý phòng thị trường.
“Vệ Triết!” Bùi Thiên Vũ chỉ nói với tôi tên của anh ta: “Anh ta có thể đáp ứng tất cả các yêu cầu của em.

Tất nhiên em phải nhớ kỹ, em đã là người phụ nữ của anh rồi.

Tất cả yêu cầu mà anh nói chỉ là yêu cầu trên phương diện công việc mà thôi.”
Mặt của tôi thoáng cái đã đỏ bừng.

Anh đang nói bậy bạ gì vậy hả? Người này vẫn luôn làm càn trước mặt tôi, chuyện gì cũng dám nói.

Tôi khẽ lẩm bẩm một câu: "Ai là người phụ nữ của anh!"
Vệ Triết cũng gãi đầu cười một cách tinh quái: "Chủ tịch Lăng!"
Tôi nhìn Vệ Triết rồi đột nhiên hỏi: "Nếu tôi muốn kiểm tra một số thông tin đặc biệt của anh, anh không ngại chứ?"
Vệ Triết liếc nhìn Bùi Thiên Vũ: "Chỉ cần cô muốn là được! Bao gồm cả hợp đồng!"
Mẹ nó!
Đây là câu trả lời gì thế này, cũng lớn lối quá rồi đấy.

Cơ mà tôi thích.
Bùi Thiên Vũ cũng không muốn chúng tôi nhiều lời, anh nói với Vệ Triết: "Ngày mai anh tới đây báo cáo, nghe Chủ tịch Lăng điều động.

Bây giờ anh có thể tan làm được rồi!"
“Ơ kìa! Em vẫn còn có chuyện muốn hỏi!" Tôi có chút chưa thỏa mãn.

Anh chàng này khiến tôi cảm thấy rất thích nên cũng khá quan tâm anh ta.
“Cút đi!” Bùi Thiên Vũ nhỏ giọng nói với Vệ Triết, sau đó cụp mắt xuống nói với tôi: “Bây giờ thời gian của em chỉ thuộc về một mình anh thôi!”
Nghe xong lời của Bùi Thiên Vũ, Vệ Triết lập tức trốn đi, chỉ trong giây lát đã biến mất không còn tăm tích.
"Này, anh làm sao vậy? Em vẫn còn vấn đề muốn hỏi anh ta mà!" Tôi kháng nghị với anh: "Anh có thể đừng luôn một tay che trời như thế này được không?"
Anh nhìn tôi, nở nụ cười như có vài phần tự giễu: "Xem ra anh là người không được chào đón.”
Câu này khiến tôi tức giận không nhẹ: "Anh không được chào đón hay là anh bận quá không cho em ra đón."

Trong chốc lát tôi đã quên kiềm chế bản thân, sự ghen tuông trong lòng trào dâng: "Anh đã đến tận địa bàn của em nói chuyện thế này, vậy mà vẫn bảo em không chào đón anh.

Vậy xin hỏi ngài bá chủ, anh thử nói cho em biết xem phải như thế nào mới được gọi là chào đón?"
Anh im lặng mỉm cười, thoạt nhìn có chút lưu manh.
"...!Ôi này! Bùi Thiên Vũ, anh có thể nghiêm túc một chút được không? Lưu manh!" Tôi tức giận xoay người muốn tránh khỏi anh.
Bùi Thiên Vũ nghe được câu nói của tôi, cười khẩy đáp lời: "Xem ra anh chẳng có chút địa vị nào trong lòng em cả, thôi được rồi, anh sẽ không khiến em khó chịu nữa!"
Nói xong lập tức quay người bỏ đi không chút do dự.
Nhìn bóng dáng anh bỏ đi, tôi lập tức thất vọng vô cùng, khó khăn lắm tôi mới có thể nhìn thấy anh kia mà: "Anh làm gì thế? Nếu anh rời đi thì sau này cũng đừng tới nữa.

Động một chút là mất liên lạc."
Bùi Thiên Vũ quay lại nhìn tôi, mắt anh chợt lóe ánh sáng ranh mãnh, cố ý hỏi tôi đầy sắc bén: "Em chắc chứ, em không chán ghét anh sao?"
Tôi thật sự chẳng có chút khí phách nào, nghe anh hỏi thì vành mắt đã đỏ lên, nói: "Em đã từng nói ghét bỏ anh chưa? Sao anh lại có thể già mồm át lẽ phải như thế? Anh về mà không thèm gọi một cuộc điện thoại cho em, thử nói xem ai mới là người không có chút địa vị nào! Suốt cả quá trình vội vàng ăn cơm gặp mặt xã giao đều được người ta cẩn thận che chở, vậy em được coi là gì? Em tha thiết mong chờ anh lâu như vậy, có phải trong mắt anh chuyện đó cũng chẳng quan trọng bao nhiêu, em chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của anh..."
Tôi còn chưa nói xong thì đã bị Bùi Thiên Vũ ôm vào lòng, hôn một cái thật sâu.


Anh nhẹ giọng nói: “Thật không ngờ em còn biết cãi nhau vậy đấy.

Em trách anh không chờ em ư? Nửa đời còn lại của anh chẳng phải đều đang đợi em sao!"
Chỉ với một câu nói, lòng tôi bỗng như bị ngọn lửa châm ngòi mà bừng cháy mãnh liệt.
Anh ôm tôi vào lòng, không đợi tôi kịp phản ứng thì anh đã ôm chầm lấy tôi, ý thức của tôi giống như bị một ngọn lửa nóng bừng hoàn toàn thiêu cháy.

Ngay giờ phút này, tất cả ấm ức và bất đắc dĩ trong tôi đều tan biến.
Trong lúc tôi còn đang ngẩn ngơ không dứt, anh đột nhiên hỏi: “Về nhà hay là ở đây?”
“Về nhà!” Tôi trả lời không chút do dự.
Anh phụt cười một tiếng, nắm tay tôi bước ra ngoài..