Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 180: Chương 180





Tôi thậm chí không thèm nhìn Tân Hạo Đình, và tôi cũng không muốn nể mặt anh ta mà chỉ nhìn thoáng qua: “Tổng giám đốc Điền, anh có lòng rồi! Nhưng Đỉnh Hâm chỉ là công ty nhỏ chứ không phải tảng đá to để qua sông, không phải công trình nào cũng dám nhận.”
Câu nói của tôi lại khiến Điền Gia Hào bật cười, một cánh tay gầy guộc giống bọ ngựa vòng qua vai tôi, nhân cơ hội khoác lên vai tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ha ha ha, người phụ nữ nhỏ này thật đáng yêu!”
Mấy người khác cũng cười theo, Tân Hạo Đình nói với vẻ mặt xấu hổ: “Lăng Hoa Dao nhà tôi vẫn khiêm tốn như vậy đấy, khiến mọi người chê cười rồi.”
Nghe anh ta nói, có ý như chê bai con người tôi không biết thức thời vậy.
Bàn tay to của Điền Gia Hào bóp lên vai tôi: “Một người phụ nữ có cá tính, nếu là người phụ nữ khác sẽ mừng như điên rồi.

Hãy nhìn Chủ tịch Lăng kìa, không kiêu ngạo cũng không nịnh hót, là người hiếm thấy trên thị trường.

Đừng nói là ai mà người bình thường thì tôi cũng thích người như vậy.


Chủ tịch Lăng, tôi chắc chắn coi cô là một người bạn tốt rồi.”
Hồ Nguyệt ngồi bên cạnh tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn méo xệch, vì sợ tôi xấu hổ nên cô ấy lặng lẽ vỗ vào đùi tôi an ủi.
Tôi khẽ cười, nhân cơ hội cầm lấy ly rượu đứng dậy: “Mọi người, một lần nữa Lăng Hoa Dao tôi xin cảm ơn mọi người đã suy nghĩ đến chuyện dự án này! Có thể khởi công thuận lợi thật là vui mừng khôn xiết.

Đầu tiên phải cảm ơn giám đốc Vương đã nhớ đến Đỉnh Hâm nên mới có cơ hội hợp tác lần này, Đỉnh Hâm xin cam đoan sẽ bảo đảm chất lượng hoàn thành công trình, tôi xin kính các vị một ly.

Cám ơn các vị.”
Sau đó tôi uống cạn rượu trong ly, Hồ Nguyệt nhân cơ hội đỡ tôi xuống ghế, thành công thoát khỏi bàn tay của Điền Gia Hào trên vai tôi.
Nhưng Điền Gia Hào hoàn toàn không có ý định bớt phóng túng bản thân, tay anh ta vẫn luôn đặt trên lưng ghế của tôi, khen ngợi: “Hiểu chuyện lắm.”
Tân Hạo Đình mỉm cười nâng ly thứ hai lên, điệu bộ đó giống hệt như phu xướng phụ tuỳ với tôi vậy: “Cám ơn các vị, Hoa Dao nhà tôi nói đúng, Đỉnh Hâm đã khiến mọi người hao tâm tổn trí rồi, có thể đáp xuống con tàu Hằng Viễn thì phải cảm tạ mọi người.”
Khi anh ta nói xong lời này, ngay cả Hồ Nguyệt cũng bĩu môi.
“Lão Tân, đừng có lúc nào cũng Hoa Dao nhà tôi nữa, Chủ tịch Lăng có đồng ý hay không đây?” Điền Gia Hào nhìn về phía Tân Hạo Đình, còn mấy người kia cũng giống như đang xem một vở kịch vậy.
Tân Hạo Đình lập tức hiểu ra và nói với tôi: “Hoa Dao, kính tổng giám đốc Điền một ly đi! Sau này còn phải trong nhờ cậy tổng giám đốc Điền nữa.

Em còn chưa biết phải không, tổng giám đốc Điền là dưới một người trên vạn người đấy.

Hôm nay là do anh cố ý mời tổng giám đốc Điền đến đây, em xem, tổng giám đốc Điền cũng rất hài lòng.”
Tôi đã nhận ra nếu tôi còn chưa đi thì trò chơi này sẽ còn tiếp tục, một trò hề thiếu đứng đắn.

Ai diễn cứ diễn, ai xem thì cứ xem, tôi chỉ là một con khỉ mua vui.

Hay cho tên Tân Hạo Đình, chúng tôi đã ly hôn rồi mà anh ta vẫn còn muốn bán tôi với giá cao.
Lúc này tôi mới nhìn về phía Tân Hạo Đình mỉm cười.

Tên Điền Gia Hào kia cứ dán mắt vào tôi, trong ánh mắt kia lộ rõ vẻ thèm nhỏ dãi, nếu không phải vì ngại những người trong phòng thì tôi đã đánh anh ta một trận rồi.
Tân Hạo Đình giống như một tên môi giới mại dâm, hận không thể đẩy tôi vào vòng tay của Điền Gia Hao ngay lập tức.

Trái tim tôi đang rỉ máu, tôi thật sự đã mù rồi nên mới ở chung với một kẻ như thế trong tận mười năm.
Anh ta thậm chí không bằng một con thú.
“Tân Hạo Đình, hôm nay cảm tạ sự sắp xếp của anh! Tôi thật sự đánh giá thấp anh rồi.

Có thể mời được nhân vật lớn thế này thì đúng là anh làm rất tốt, anh nói tôi có nên nể mặt anh hay không đây?”
Giọng điệu của tôi rất rõ ràng và bình thản, dù gì thì hợp đồng này cũng mới bắt đầu nên tôi không thể không nể mặt được.


Nếu là Tân Hạo Đình gây ra chuyện thì tôi chỉ có thể nói chuyện phải trái với anh ta.
Tân Hạo Đình nhìn thấy tôi nở nụ cười hiếm thấy, trong mắt vẫn có vẻ tự mãn: “Hoa Dao, thể diện của anh chỉ là chuyện nhỏ, hãy đón tiếp tổng giám đốc Điền thật tốt mới là chuyện lớn.

Đừng ngại ngùng, các vị này đều là bạn bè của nhà mình.”
Anh ta nhân cơ hội cầm bình rượu rót đầy ly rồi nhét vào tay tôi: “Muốn Đỉnh Hâm đứng vững thì phải dựa vào các anh em này.

Cây đại thụ Hằng Viễn không phải muốn dựa vào là có thể dựa đâu, mấy vị đang ngồi đây cũng không phải muốn mời tới là mời được đâu.”
Những người kia cũng liên tục gật đầu, tất cả đều chờ xem màn trình diễn của tôi.
“Ồ, vậy sao?”
Với thái độ hơi kỳ lạ, tôi đứng dậy một cách duyên dáng và đưa tay nhận lấy ly rượu mà anh ta đã rót đầy....