Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 130: Chương 130





Ngày hôm sau.

Khi chúng tôi thức dậy đã gần trưa, cánh tay dài của anh ôm chặt lấy tôi, nếu không phải tại cuộc gọi của Trần Tư Nguyên gọi đến thì anh sẽ không để cho tôi dậy.

Tôi nói với anh rằng vẫn còn nhiều việc phải giải quyết, hơn nữa buổi tối tôi phải bay về Giang Thành.

Anh buông tôi ra, thức dậy cùng tôi và nói sẽ ăn trưa với tôi.

Tôi đang vướng vào mối quan hệ kiểu này với Bùi Thiên Vũ, tôi không biết đó là mối quan hệ kiểu gì nữa.

Mối quan hệ giữa chúng tôi giống như kiểu quan hệ của những người trưởng thành đã đến thời gian chín muồi, nhưng anh lại chẳng hứa hẹn gì với tôi, cũng không nói những lời thề non hẹn biển dư thừa, lại càng chẳng giống như một mối quan hệ bình thường, vậy thì tôi nên gọi nó là gì đây? Tôi cũng không biết nữa.

Nhưng mỗi lần đối diện với anh, tôi không biết phải từ chối như thế nào.

Khi ở bên anh, chẳng cần phải làm bất cứ điều gì cả nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy thoải mái vô cùng.

Anh cũng không hề hỏi tôi có bằng lòng hay không mà cứ thế làm luôn, thật là độc đoán.


Vì vậy, tôi không dám mở miệng chứng thực với anh, chúng tôi là gì của nhau chứ?
Lúc trở về Giang Thành đã là đêm khuya, tôi mệt đến mức không muốn nói một lời.

Mẹ tôi nhìn tôi mà đau lòng, chỉ biết lắc đầu nói: “Hoa Dao, tội gì mà con phải liều mạng như thế, hay là con theo bố mẹ về quê đi.

Đời người ngắn ngủi, an nhàn vui vẻ chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Đúng vậy, an nhàn vui vẻ chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Nhưng Giang Thành có quá nhiều thứ tôi không thể buông bỏ, không cam lòng, còn có thứ không thể buông tay.

Bây giờ tôi như mũi tên đã lên dây, không thể không bắn đi, tôi phải giành lại mười năm thanh xuân của mình.

Sau khi ký hợp đồng của dự án tổng thể, tôi như nhìn thấy được Tân Hạo Đình đang giãy dụa trong tấm lưới mà tôi giăng ra, cuối cùng anh ta cũng không thể chạy thoát được, tôi sẽ khiến anh ta cứ từ từ mà giãy dụa.

Trước khi tan làm, tôi gọi cho mẹ và nói sẽ không về ăn tối, tôi muốn rủ Y Mộc ra ngoài để thư giãn, đúng lúc Y Mộc cũng muốn nói với tôi về chuyện của Trương Kính Tùng, tiện cả đôi đường.

Hai chúng tôi đã lâu không đi chơi cùng nhau, Y Mộc hăng hái nói: “Chúng ta chơi sang một bữa đi, đến nhà hàng xoay để ăn món Pháp và ngắm cảnh sông nha.”

Tất nhiên tôi không phản đối nên đã hẹn gặp nhau ở cổng.

Khi chúng tôi bước vào nhà hàng và ngồi vào chỗ của mình thì chợt tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng anh không đi một mình mà đối diện còn có một người phụ nữ.

Thần kinh tôi chợt thắt lại, trái tim như ngừng đập.

Vị trí của họ không xa chúng tôi, dường như Bùi Thiên Vũ đã nhìn thấy tôi nhưng anh chỉ thờ ơ nhìn phớt qua rồi thôi.

Từ góc nhìn của tôi chỉ nhìn thấy một tấm lưng mảnh mai thon thả, quần áo tinh tế đắt tiền, có thể thấy đó là người phụ nữ có yêu cầu cao về chất lượng cuộc sống.

Mái tóc dài gợn sóng như rong biển nhịp nhàng theo từng động tác của cô ta, thật là tràn trề sức sống.

Cô ta ngồi đối diện với Bùi Thiên Vũ, dường như vừa nói xong chuyện gì đó bèn nở một nụ cười mê hoặc lòng người, bởi vì trên khuôn mặt của Bùi Thiên Vũ cũng nở một nụ cười tươi đầy trìu mến, nụ cười mà tôi rất hiếm khi nhìn thấy.

Y Mộc nhìn theo ánh mắt sững sờ của tôi, rồi lại nhanh chóng quay về nhìn tôi: “Chuyện gì vậy?”
Tôi giả vờ hờ hững nhìn sang chỗ khác: “Không có gì, vẫn bình thường mà!”
“Không qua chào à?” Cô ấy dò hỏi tôi.

“Không cần thiết!” Tôi gọi món xong rồi nhưng tâm trạng tốt đẹp đã biến mất hoàn toàn.

Bữa ăn này thật vô vị, cảnh sông nước hữu tình cũng trở nên nhạt nhoà, tôi thật sự rất muốn nhìn trực diện với bóng dáng yêu kiều kia..