Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 119: Chương 119





Y Mộc gật đầu, luống cuống cầm điện thoại gọi cho trợ lý của mình, bảo cô ấy lập tức sắp xếp phóng viên tới, tôi nói với Y Mộc: “Chụp ảnh...!cậu đặt tớ xuống đất rồi chụp ảnh đi.”
Y Mộc nghe theo lời tôi nói, cắn răng đặt tôi xuống đất, dùng điện thoại chụp những hình ảnh tôi bị bạo hành ở các góc độ khác nhau.

Sau đó cô ấy gọi cho Hội Phụ nữ và luật sư Khâu.

Tân Hạo Đình thấy tôi bảo Y Mộc sắp xếp mọi chuyện như vậy cũng hơi hoảng loạn, anh ta còn cố tỏ ra cứng rắn hét lên với tôi từ đằng xa: “Lăng Hoa Dao, đây đều là tự cô chuốc lấy, cô có bảo cảnh sát cũng không làm gì được tôi đâu, đây là nhà tôi, vợ chồng đánh nhau thì đã làm sao?”
“Anh im miệng đi.” Y Mộc cầm dao xông về phía Tân Hạo Đình.

Anh ta sợ đến mức vội trốn vào phòng ngủ chính.

Y Mộc nhìn bộ dạng này của tôi lại òa khóc, tôi chép miệng, nói với cô ấy: “Cậu đừng khóc nữa, tớ không chết được đâu, anh ta đã không còn đường lùi nữa rồi.”
Sau khi người của bên cảnh sát và hội phụ nữ đến, tôi cầm bản sao của hộ khẩu nhà và chứng cứ của tôi, tường thuật lại cả quá trình tôi bị hai con người kia đánh trước mặt giới truyền thông.

Vốn dĩ sóng gió từ việc Tân Hạo Đình ngoại tình vẫn chưa yên, lần này coi như là thêm một thông tin bùng nổ mới.


Ngoài ra, luật sư Khâu còn cung cấp bằng chứng cho thấy chúng tôi đang làm thủ tục ly hôn, bọn họ không cho Tân Hạo Đình bất cứ cơ hội giải thích nào, ba người nhà họ Tân bị cảnh sát đưa đi.

Giang Thành lại có một tin tức bùng nổ khác: “Tra nam dẫn theo con giáp thứ mười ba xông vào nhà chính thực hiện hành vi bạo lực, lừa bố vợ đang bệnh nặng để chiếm đoạt tài sản.”
Tôi không ngờ, để có thể cầm được giấy ly hôn mà Lăng Hoa Dao tôi phải dựa vào một cách đáng xấu hổ như vậy mới có được.

Buổi tối, tôi nhờ Y Mộc đưa đồ ăn đến cho mẹ, nói tôi có chút chuyện cần làm nên không đến được.

Tôi không dám xuất hiện ở bệnh viện, vì tôi vẫn chưa thể đi lại.

Tôi sợ bố mẹ sẽ lo lắng, vì thế đặc biệt dặn dò Y Mộc, cứ nói tôi quá mệt mỏi nên về nhà đi ngủ, bọn họ chắc chắn sẽ thương tôi.

Bố mẹ tôi rất ít khi dùng điện thoại, hẳn là họ sẽ không phát hiện ra tin tức kia nhanh như vậy được.

Lúc Y Mộc quay lại, cô ấy còn chu đáo đón cả Điềm Điềm về.

Tôi dùng đá chườm đá lên mặt một lúc lâu, nghiến răng kiên trì làm món mì trứng yêu thích của con mình.

Vừa dỗ con ngủ xong thì Bùi Thiên Vũ gọi đến, nhưng tôi không nghe máy.

Tôi không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, cũng không muốn gây thêm rắc rối cho anh.

Bây giờ tôi đang là một chủ đề nhạy cảm, trước khi ly hôn, tôi không muốn có thêm bất cứ phiền phức nào.

Anh vẫn cố chấp gọi điện tới, tôi chỉ có thể tỏ ra cứng rắn mà tắt máy.

Ngày hôm sau có tin tức Tân Hạo Đình và Tân Hiểu Lan bị giam 15 ngày.


Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng có được giây phút cảm thấy yên lòng.

Trước khi vào viện tôi trang điểm thật cẩn thận, thoa một lớp kem che khuyết điểm dày cộp, miễn cưỡng che được vết xanh tím trên mặt mình, lại mặc thêm một chiếc áo cao cổ che đi vết hằn rõ ràng trên cổ.

Người mẹ chu đáo của tôi thỉnh thoảng vẫn ngắm nghía nhìn tôi một cách cẩn thận, tôi vờ bình tĩnh, tỏ ra bận rộn lo cho mọi việc cho bố.

Ông vẫn chưa quá tỉnh táo, luôn trong trạng thái hôn mê buồn ngủ.

Nhưng lúc tỉnh lại, ông liền bảo tôi nhất định phải ly hôn với Tân Hạo Đình.

Tài sản, nhà cửa đều có thể không cần, ông chỉ cần tôi rời xa tên đàn ông bội bạc kia.

Tôi gật đầu, hứa với ông ấy là chắc chắn mình sẽ ly hôn.

Buổi chiều, Bùi Thiên Vũ đến bệnh viện thăm bố tôi, ở lại lúc liền xin phép ra về.

Tôi đành phải đi tiễn anh, anh liếc mắt nhìn tôi rồi nói: “Tôi cho em hai mươi phút! Tôi sẽ ở trên xe ở dưới lầu đợi em.”
“Tôi không thể để bố ở lại như vậy được.” Tôi vội vàng nói.


Anh như phớt lờ những gì tôi nói, đi thẳng xuống lầu.

Tôi tức đến trợn trừng mắt, anh chưa bao giờ cho tôi cơ hội cự tuyệt mình, tôi lẩm bẩm: “Đồ ngang ngược.”
Trở lại phòng bệnh, mẹ hỏi tôi rốt cuộc anh ta là bạn bè như thế nào với tôi, tôi hơi cạn lời, đáp: “Mẹ, anh ấy có thể là bạn bè như thế nào chứ? Mẹ đừng nghĩ lung tung, bọn con có hợp tác với nhau, là quan hệ khách hàng, nhưng người ta đã nhiều lần giúp đỡ con, nếu không con cũng không lấy lại được những gì con xứng đáng có được.”
Mẹ không nói gì, tôi bứt rứt không yên, nghĩ nên viện lý do gì để rời đi trước.

Cuối cùng tôi vẫn lên xe của Bùi Thiên Vũ trong vòng hai mươi phút, ánh mắt anh nhìn tôi hơi có chút quái lạ, nhưng rất dịu dàng.

Một lúc lâu sau anh mới nói: “Em vẫn ổn chứ?”
Tôi còn tưởng anh sẽ trách mắng tôi tại sao lại không nghe điện thoại của anh.

“Ừm, tôi vẫn ổn.” Tôi đáp qua loa lấy lệ.

Anh đột nhiên vươn tay ra, kéo tôi vào lòng, khuôn mặt dịu dàng nhưng vẫn có vẻ tức giận, anh mắng tôi: “Người phụ nữ chết tiệt này, có phải là em bị ức hiếp đến nỗi biến thành một đứa ngốc rồi không?”.