Một lát sau.
Khi Sở Phong rời đi, mọi người dần tỉnh ngộ lại.
Nhớ lại những lời hẳn vừa tức giận nói với mọi người, ai nấy đều tỏ ra phẫn nộ, gay gắt nói với nhau.
"Hừ, tên phế vật kia đúng là đang lên mặt đấy, chẳng qua là được tặng một bộ thực phẩm chăm sóc: sức khỏe thôi, mà thật sự cho rằng hắn là đại gia rồi hả?"
"Còn không muốn có bất cứ quan hệ gì với chúng ta, làm ra vẻ như chúng ta với hẳn có quan hệ gì đó không bằng ý!
"May mà là hẳn đi nhanh đấy, nếu không ông đây sẽ giết hẳn rồi."
"Đúng vậy, hắn chửi cả nhà chúng ta, quấy rầy tiệc chúc thọ của gia chủ, đáng bị nguyền rủa!!"
Đối mặt với Sở Phong hung hãng trước đó, bọn họ đến cái rắm cũng không dám thả.
Bây giờ người đi rồi, thì lại nói những lời gay gắt, kêu gào la hét, làm bầu không khí hỗn loạn lên.
"Tất cả im miệng cho tôi!!"
Lúc này, Lạc Chấn Hải đã được truyền nội lực, đang chậm rãi khôi phục, đứng lên sau đó giẫm nạng, lớn tiếng quát: "Các người còn có gan chỉ trích Sở Phong à, trước đây mấy người đối xử với nó như thế nào trong lòng còn không rõ sao? Không đánh thì chửi, gọi thì đến, phủi tay thì đi, nó là cháu rể của nhà chúng tôi đấy, không phải người hầu, chửi các người có gì sai sao?”
“Tiệc mừng thọ gì chứ, các người là muốn tổ chức tang sự cho tôi mới đúng ấy chứ!”
Mọi người nghe vậy lập tức im lặng, cúi đầu xuống.
Tô Mai không vui, lập tức lẩm bẩm nói: "Cha, cha xem lời mình nói kìa..."
“Tiệc mừng thọ bị phá rối, không phải vì thứ phế vật đó sao?"
"Hơn nữa, cho dù cậu ta có mang theo thực phẩm chăm sóc sức khỏe thật thì nguồn gốc của những sản phẩm chăm sóc sức khỏe này cũng như cách cậu ta có được chúng..."
"Con còn dám ở đây nói hươu nói vượn sao?"
Lạc Chấn Hải nhìn chằm chằm Tô Mai, buồn bã nói: "Hồ đồ, ngu dốt!"
“Đầu mấy người có vấn đề à, thế mà lại khiến Sở. Phong ly hôn với Thi Thị, mấy người có biết mình đã bỏ lỡ mất cái gì không hả?"
"Tại sao tôi lại có một đám con cháu vô tâm mấy. người chứ? Tôi, tôi bây giờ muốn chết thật sự luôn đấy"
Trong cơn đau buồn, ông ấy không ngừng đấm ngực, tỏ vẻ trách trời thương dân.
Nhớ về quá khứ như mới vừa hiện ra trước mắt.
Nhớ hồi đó, nhà họ Lạc chỉ là một gia đình nhỏ. độc lập, nhưng một ngày nọ, một người đàn ông bí ẩn bất ngờ tìm đến nhà
Chỉ vào mình rồi nói, chăm sóc con anh ta thật tốt, sau này anh ta sẽ đến đón.
Sau đó, anh ta để lại tấm ảnh của Sở Phong, rồi biến mất trong một cơn gió đen!
Đêm đó sấm sét nối lên, hình thành một con rồng đen trên bầu trời, cuồn cuộn không ngừng!
Ông ấy tưởng mình bị hoa mắt, nhưng sau đó có người nhìn thấy phần mô tả và nói rằng họ đã nhìn thấy một con rồng!
Lúc này, ông lập tức cảm thấy vận mệnh của nhà họ Lạc đã đến rồi, từ khi ông ấy mang Sở Phong về nhà, đặc biệt là sau khi gả cho cháu gái, sự phát triển của nhà họ Lạc đã thuận lợi
Tất cả những điều này đều là nhờ có Sở Phong
Tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông ấy biết Sở Phong chính là bảo bối của nhà họ Lạc.
Có hẳn, nhà họ Lạc mới đạt được thành công, nhưng bây giờ hắn và cháu gái đã ly hôn, đồng nghĩa với việc thời vận của nhà họ Lạc đã không còn!
Những chuyện này ông ấy chưa từng nói với ai, cũng không dám nói ra, đó cũng chính là điều người đàn ông thần bí yêu cầu!
Vi vậy, đối mặt với hành vi ngu ngốc của đám người này, ông ấy thực sự không biết phải làm gì ngoài việc than thở!
"Ông ơi, ông đừng suy nghĩ nhiều."
"Không có tên phế vật đó, chúng ta vẫn có thể tổ chức tiệc mừng thọ này...”
Lạc Đào Đào đang muốn trấn an, kết quả Lạc Chấn Hải lật đổ bàn ăn, tức giận nói: “Tổ chức cái mẹ gì nữa!"
"Tôi nói cho mấy người biết, tôi không đồng ý Thi Thi ly hôn với Sở Phong, hoặc là các người mời Sở. Phong trở lại cho tôi, hoặc là tài sản của nhà họ Lạc, các ngươi cũng đừng hòng lấy được một xu nào!"
"Cái gì?"
Nghe ông ấy nói muốn mời Sở Phong về, mọi người lập tức cho rằng ông ấy đã già, hồ đồ rồi.
Lạc Đào Đào lập tức khó chịu nói:"Ông nội, ông hồ đồ rồi phải không vậy,Sở Phong chỉ là tên phế vị ông không cảm thấy anh ta hại chị cháu khổ đến mức nào rồi sao?”
"Ông lấy tài sản của gia tộc ra áp chế, có phải...”
"Bốp!"
Chưa kịp nói xong, Lạc Chấn Hải đã đột nhiên tát cô ta một cái thật mạnh: "Con nhãi ranh, sao mày dám mạnh mồm hả?”
“Các người cứ làm theo lời tôi nói, tôi không phải là lão già hồ đồ, tôi rất tỉnh táo, tôi biết rất rõ tầm quan trọng của Sở Phong đối với gia tộc chúng ta.”
"Cha, sao cha lại đánh Đào Đào vậy?"
Tô Mai đau lòng, đang định hỏi thì Diệp Kim Long đột nhiên nói: "Ông nội, cháu thấy ông có chút thiên vị đấy ạ."
"Mặc dù chúa là người ngoài nhưng cháu và Thi thậm chí đã đến thăm phòng tân hôn rồi, sau này cô ấy sẽ cưới cháu"
“Hơn nữa, tên phế vật đó biết giặt đồ nấu nướng, nhưng cháu đã thu được một tỷ tiền đầu tư cho nhà họ. Lạc, nhà họ Lạc sẽ sớm..."
“Tiền đến tài khoản chưa?”
Lạc Chấn Hải hỏi lại, khiến Diệp Kim Long bỗng xấu hổ.
Vừa rồi anh ta mới biết, nhà họ Vân tuy hứa sẽ chuyển tiền nhưng lại chưa đến tài khoản.
Lạc Thi Thi lập tức tiến lên an ủi: "Ông nội, Sở Phong và cháu thật sự đã kết thúc rồi”
"Ly hôn là sự lựa chọn từ hai phía bọn cháu. Ông bảo cháu đi tìm anh ta, điều này là không thể nà.
“Vậy một tỷ đó..."
"Chuyện có và không có, ông sẽ không nói v. cháu nữa, cho cháu ba ngày, quay lại với Sở Phong."
“Hoặc là đem một tỷ về, giúp nhà họ Lạc tốt lên hơn.