"Sở Phong Nam Phong cái gì chứ, mẹ nói con nghe, chỉ là người giống người mà thôi, không có chuyện ông cụ kêu tên vô dụng..."
Tô Mai đang vui mừng thì chợt nghe được lời nói của con gái, nói không biết mệt mỏi
Kết quả Lạc Đào Đào lại túm lấy cánh tay bà ta, lắc lắc nói: "Không phải đâu mẹ, là tên vô dụng đó tới đây đó!"
Cái gì?
Tô Mai giật mình, ngẩng đầu, phát hiện Sở Phong đang đi về phía bên này.
Diệp Kim Long vẫn đang nói chuyện cười nói khoe khoang, sắc mặt cũng thay đổi, hôm nay ra ngoài mà không xem hoàng lịch hay sao vậy, sao đi đâu cũng gặp tên này hết chứ?
"Thằng vô dụng, mày tới đây làm gì?"
Tô Mai thô bạo hét lên.
Những thành viên khác của Lạc gia phía sau bà ta cũng bắt đầu chế nhạo.
Nghĩ đến trước đó bị đánh, Lạc Đào Đào lập tức nổi giận, lao tới túm lấy cổ áo Sở Phong, hét lên: "Anh đến đúng lúc lảm, trước đây anh đánh tôi và mẹ nặng như thế, hôm nay thù mới thù cũ tôi tính hết với anh, giết chết tên khốn kiếp nhà anh!”
"Bảo vệ, bảo vệ!"
"Mau tới đây và bắt thứ rác rưởi này cho tôi!”
Rất nhanh, mấy tên bảo vệ từ hành lang chạy tới, lúc bọn họ chuẩn bị ra tay, Sở Phong đẩy cô ra, ngã xuống đất, vẻ mặt lãnh đạm nói:"“Tôi đến chúc thọ ông, nếu không phải ông ấy tự mình gọi điện cho tôi, cho dù mấy người cầu xin thì tôi cũng không đến đâu!"
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều thay đối.
Nếu là ông cụ gọi điện, bọn họ cũng không dám nói thêm gì.
Suy cho cùng, dù đã lui về sau nhưng quyền lực thực sự và của cải của gia tộc vẫn do ông ấy nằm giữ.
Nếu họ gây rối với hẳn, họ sẽ không nhận được một xu!
"Buồn cười!"
Diệp Kim Long cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: Mày hèn nhát thế nào cả nhà đều biết, hôm nay là ngày vui, ông ấy sao có thể gọi điện cho mày chứ?
"Mày cho rằng tụi tao đều là đõ ngu à?"
"Để tao xem rõ ràng mày muốn lợi dụng đại thọ để quấy phá đấy chứ!
"Lúc trước nói muốn trả thù Lạc gia, bây giờ mới rằng trợn như thế đúng không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức đồng ý.
Đặc biệt mẹ con Tô Mai đang nhảy tới, hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Phong!
Sắc mặt Sở Phong tối săm, nhưng hắn còn chưa kịp tức giận, Lạc Thi Thi đã đi vào từ phía sau hẳn nói: “Là thật”
"Ông gọi điện thoại cho Sở Phong, để hẳn tới chúc thọ."
"Mẹ, Diệp thiếu gia, hai người cũng đừng làm khó dễ hẳn nữa, lát nữa ông sẽ tới đó.”
Hôm nay là ngày vui, ân oán gì đó, cứ tạm gác lại đã"
Mọi người nghe xong lập tức dừng lại.
Ngay cả Lạc Thi Thi cũng thừa nhận, xem ra tên vô dụng này thật sự là lão gia tử mời tới rồi
Tuy rằng khá chán ghét hắn, thậm chí còn cho rằng lão gia từ hồ đồ, ngày tốt như vậy lại mời một tên vô dụng như thế chẳng phải ghê tởm lắm sao?
Nhưng ông ấy vẫn nắm giữ quyền lực của Lạc gia, không ai dám trái lệnh.
Ngay cả mẹ con Tô Mai có vấn đề với Sở Phong, cũng chỉ có thể tạm thời nhường nhịn, liếc nhìn Diệp Kim Long, ý bảo sẽ tìm cơ hội sau.
"Sở Phong, mau ngồi xuống đi."
Lạc Thi Thỉ đi tới gần, bình tĩnh nói: "Tôi vẫn nói như cũ, hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của ông, tốt nhất anh nên kiềm chế lại”
"Nếu không, khi cãi vã nổ ra, sắc mặt của ai cũng không tốt.."
"Cô không cần nhắc tôi, hôm nay tôi chỉ tới chúc. thọ ông thôi, không có gì khá.
Sở Phong không coi là đúng, đi về phía trước, lúc hẳn chuẩn bị ngồi xuống, bất kể tiền bối hay hậu bối đều đưa ra đủ loại lý do đế từ chối.
Hoặc là chỗ này đã có người ngồi, hoặc là tôi không thích ngồi cạnh người khác.
Chỗ ngồi khá trống nhưng hẳn không được phép ngồi.
Cuối cùng, Lạc Thi Thi không thể chịu đựng được nữa nên cô kéo hắn đến ngồi cạnh mình, đẩy Lạc Đào Đào sang ngồi phía đối diện.
Hai bên trái phải của cô là Sở Phong và Diệp Kim Long.
Sở Phong không có cảm giác gì, nhưng Diệp Kim Long lại tức giận.
Rõ ràng anh ta và Lạc Thi Thi đã rất thân thiết rồi, nhưng tên vô dụng này vẫn như không dứt được tình xưa.
Luôn cố gắng giúp đỡ hắn, thừa dịp người Lạc gia †ẽ tựu đông đủ hôm nay, anh ta phải hung hạ nhục mạ tên vô dụng này mới được!
“Thọ tỉnh đến rồi!"
Lúc này, có người hét lớn, mọi người đều quay lại nhìn.
Lập tức nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc trắng nhưng đầy nghị lực, bước đi vững vàng, mặc bộ đồ thọ
tinh, được mấy người hầu hỗ trợ, đi về phía ghế chủ tọa
Khi nhạc nổi lên, mọi người đang ngồi đều đứng dậy.
"Chúc mừng đại thọ bảy mươi của ông, đây là đàn Song Quy con dành riêng cho ngài, trị giá ba mươi vạn!"
"Chúc gia chủ phúc như đông hải thọ hơn nam sơn, đây là bức tranh phúc lộc con tặng ngài, được quốc họa đại sư sáng chế, trị giá năm mươi vạn!"
"Chúc bác sống lâu trăm tuổi, đây là bộ ấm trà thời nhà Minh con tặng ngài, trị giá bảy mươi vạn, mong ngài nhận lấy!"
"...."
Tất cả con cháu Lạc gia, một bên chúc thọ ông cụ, một bên đưa ra quà mừng thọ của mình.
Không phải vô giá, nhưng đây đều là những món mà ông ấy thích, Lạc Chấn Hải vui vẻ ra mặt, liên tục gật đầu.
Đúng lúc này, Diệp Kim Long đứng dậy, đưa hai hộp quà được gói đẹp mắt cho người nhận, lớn tiếng nói: “Ông ơi, đây là những sản phẩm chăm sóc sức. khỏe Như Song Yến phiên bản giới hạn mà con đặc. biệt mua từ tập đoàn quốc tế Tina, tổng giá trị hơn năm trăm vạn, hơn nữa cả thành phố không nơi nào mua được đâu."
"Nó có tác dụng rất lớn đối với cơ thể con người, đặc biệt là đối với những người lớn tuổi như ông, nghe nói nó có tác dụng kéo dài tuổi thọ!"
"Chúc ngài ngày càng khỏe mạnh hạnh phúc!"