Theo lý thuyết, nghĩ cách cứu viện Lạc Thi Thị, chẳng qua là coi trọng mặt mũi của ông mà thôi
Sau khi giải quyết nguy cơ của Lạc gia xong, hẳn không còn muốn liên quan gì đến Lạc gia nữa
Tuy nhiên, đại thọ bảy mươi không phải nhỏ.
Hơn nữa, nghe giọng điệu của ông ấy, hình như. rất hy vọng hẳn đến.
Nhớ lại năm xưa, ông ấy che chở yêu thương hẳn. biết bao, còn thân hơn ông ruột của hẳn, thật sự không đành lòng khiến ông ấy thất vọng,
Suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Được rồi, ông ơi, tối nay cháu nhất định đến đúng giờ, chúc thọ ông”
“Ha ha."
Thấy Sở Phong đồng ý, Lạc Chấn Hải lập tức cười nói:"Ông biết cháu sẽ không làm ông thất vọng mà”
“Ngày mai người tới đều là người trong nhà, cháu cũng đừng câu nệ."
“Hơn nữa, ông biết những người đó đã hiểu làm cháu, luôn luôn bắt nạt cháu, lúc này có ông làm chỗ.
dựa cho cháu rồi, cháu yên tâm đi.”
“Nếu có thể, ông muốn hàn gắn mối quan hệ giữa cháu và Thí Thị, là vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, có cái gì không thể giải quyết được chứ, cháu nói đúng không?"
Sở Phong im lặng không nói gì.
Nếu chỉ là mâu thuẫn, cãi vã đơn giản thì thực sự không có gì to tát.
Nhưng là..... Không nói cũng thế,
Lần này, hẳn chỉ đi chúc thọ, cũng không quan tâm đ ến những chuyện khác.
Coi như là là để hẳn cáo biệt hoàn toàn với Lạc. gia đi
Rồi sau đó.
Sau khi hàn huyên vài ba câu thì cúp điện thoại.
Đúng lúc có thể lợi dụng cơ hội lúc chúc thọ để xem bệnh cho ông, coi như báo đáp ân tình của ông lúc trước với mình."
“Nhưng mà, nếu là chúc thọ, nhất định phải tặng quà mừng thọ, nên tặng gì mới tốt đây?"
Sở Phong lâm vào trầm tư.
Trong khi đang suy nghĩ, vô thức nhìn thấy những sản phẩm chấm sóc sức khỏe được đặt cách đó không xa
Bất kế thành phần là gì, chỉ cần ngửi mùi bên trong, tuy không đậm đà linh lực nhưng nếu người bình thường sử dụng, quả thực có thể đạt được hiệu quả kéo dài tuổi thọ nhất định, hơn nữa còn là phiên bản giới hạn được công ty quốc tế sản xuất, cấp bậc và quy. cách như thế chắc cũng đã đủ rồi.
“Tôi khỏe rồi, Sở Phong”
Lúc này, Vân Thủy Dao sau khi tắm xong đã đi xuống lầu.
Sau khi thay quần áo, cô mặc một bộ vest chuyên nghiệp che hông, rất khác với phong tình vạn chủng trước đây, bây giờ trông oai hùng hiên ngang hơn, tràn ngập dáng vẻ tổng tài bá đạo trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, mị nhãn như tơ nhìn về phía Sở Phong, luôn vô tình mang theo chút cảm giác khiêu khích.
Sở Phong đứng dậy, gật đầu nói: tiễn cô...”
"Phải đi à? Tôi
“Không cần, tôi có tay có chân, tự đi được.”
“Về phần anh, hai ngày qua chắc hẳn đã mệt mói lảm rồi, anh đi tắm rửa nghỉ ngơi đi."
Vân Thủy Dao xua tay, bình tĩnh nói: "Ngày mốt là tiệc mừng, đến lúc đó sẽ có đại biểu nghiệp đoàn tài phiệt phái tới, hơn nữa còn có các nhóm công ty và gia tộc cũng đến, là đội trưởng đội bảo vệ, trọng trách của anh rất lớn, hy vọng anh có thế dẫn dắt bọn Tiểu Chu và những người khác làm tốt nhiệm vụ bảo vệ của mình,
Sau đó, khi cô quay người chuẩn bị rời đi, Sở Phong đột nhiên nghĩ đến điều gì, vô thức giữ chặt lấy cô, hỏi: "Chờ chút Dao Dao, có chuyện này tôi muốn xác minh với cô."
“Chuyện gì?"
“Nghe nói cô vẫn chưa đưa mười triệu cho Lạc gia à?"
Thực ra hắn không muốn hỏi.
Nhưng sợ đối phương sẽ ầm ï với ông nội, tốt nhất nên biết nội tình trước, phòng trước tránh tai họa thì hơn.
Nghe vậy, Vân Thủy Dao sửng sốt một chút, sau đó giá ngu nói: "Thật không, tôi tưởng tiền đến hết rồi.”
“Không sao đâu, nếu vẫn chưa tới thì chờ một. chút cũng không sao”
"Sản nghiệp Vân gia tôi to lớn, không thể thiếu chút tiền cỏn con này đâu”
"Được rồi, nếu không còn chuyện. trước, anh không căn tiễn tôi đâu, mau vẽ nghỉ ngơi đi!"
Rồi sau đó.
Không đợi Sở Phong hỏi tiếp, cô gia tăng cước bộ, rời khỏi biệt thự.
Sở Phong ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng cô rời đi, trầm ngâm.
"Trực giác mách bảo hẳn rằng sau lưng người phụ nữ này nhất định có chuyện gì đó, nhưng hẳn không biết chính xác đó là gì.
Với cừu hận của cô với Lạc Thi Thị, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy đâu.
Không suy nghĩ nhiều, hẳn quay người đi lên lầu.
Tắm nước lạnh xong, trở về phòng, ra ban công, ngõi xếp bằng, nhầm mắt nghĩ ngơi.
Khi nín thở tập trung suy nghĩ, nội lực như được khuếch đại, chạy toàn thân.