Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 70: C70: Tôi sẽ uống




“Được, tôi sẽ uống."

"Nhưng nếu tôi uống thêm mấy ly, thì các người có thể bỏ qua cho Sở Phong luôn không?"

"Suy cho cùng, trách nhiệm của anh ấy cũng là duy tr trật tự ở chỗ đó mà thôi.

Sau khi nghe điều này, vẻ mặt của hai cha con liền thay đổi.

Ngay lúc Hồng Thái Bảo đang muốn nối giận, thì Hồng Kim Xương lại gật đầu nói: Không thành vấn đề, hôm nay chúng ta uống cho thật thoải mái đi, chỉ căn uống cho sảng khoái rồi thì chuyện gì cũng đễ nói!

Mọi việc coi như đã nhất trí xong.

Lạc Thi Thi người luôn chỉ uống một ly rượu, cũng bắt đầu uống rượu thả cửa với hai cha con.

Chớp mắt mấy phút đã trôi qua, Lạc Thi Thi đã say khướt đi rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên, thân thể thanh tú mềm mại như tấm lụa mỏng, tứ chỉ vẫn còn chút sức lực, nhưng lại không nghe theo lý trí của cô nữa rồi

Đối mặt với rượu do đối phương đưa ra, cô cố hết sức chống cự nhưng cũng chỉ có thể rót ừng ực vào miệng,

Dần dần, mắt cô mờ đi, cô tựa người vào ghế sofa, nhẹ nhàng th ở dốc.


“Soạt!"

Thấy thời cơ đã chín muồi, Hồng Kim Xương sờ qua đùi Lạc Thi Thi, xoa qua xoa lại

Lạc Thi Thi biết có người đang sờ vào mình, nhưng giờ phút này cô đã không còn sức lực để ngăn lại.

Cô chợt hối hận, nếu biết sớm hơn, cô nên nghe lời Trình Lan, không nên tự mình đến đây, thay vào đó cô nên đợi tin tức từ Diệp Kim Long.

Lúc này, trong đầu cô chỉ toàn là Diệp Kim Long, cô muốn anh đến cứu cô, nhưng bây giờ...

"Được rồi con trai, người phụ nữ này sắp xong rồi, con đi trút hết giận dữ tối qua lên người phụ nữ này đi Hồng Kim Xương nở nụ cười dâm đăng nói

Hồng Thái Bảo đã mất kiên nhẫn rồi.

Mặc dù khắp người đều có băng bó, rất khó cử động.

Nhưng khi băng bó, anh ta lại đặc biệt chừa lại phần đáy quăn, để chờ giây phút sung sướng này.

Anh ta lập tức ngồi lên người Lạc Thi Thi, cuống cường cởi dây nịt ra..

“Ầm!!"

Cùng với một âm thanh chói tai vang lên, cánh cửa bị đá bật tung ra!

Một bóng người lao tới như tia chớp và đá anh ta văng xuống đất!

“M* kiếp, ai đó hả..."

Hồng Thái Bảo toàn thân vốn đã đau nhức, bây giờ lại bị một bàn chân to như vậy đá trúng, anh ta cảm giác như sắp chết, choáng váng quay đầu lại!

Điều này khiến Hồng Kim Xương bị dọa cho hết hồn, vội vàng chạy tới đỡ anh ta, quan tâm hỏi: “Sao rồi con trai? Con không sao chứ?”

"Ba, con đau quá..."


"Thắng khốn nạn!!"

Lời còn chưa dứt, một tiếng mắng đột nhiên vang lên!

Khi anh ta ngẩng đầu lên thì nhận ra người tới chính là Sở Phong, anh ta lập tức tức giận mắng: "M* kiếp, lại là tên chó nhà mày!"

"Gan của mày cũng không nhỏ nha, dám ngang ngược trên địa bàn của tập đoàn Hồng thị của tao, mày.”

"Hồng đổng, lời này nói ra có vẻ không được thích hợp lầm nhỉ

Đúng lúc này, Ngô Khải Hoa từ phía sau bước ra.

Nhìn Lạc Thi Thi say khướt và bất tỉnh, đặc biệt còn tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch, anh ấy trầm giọng nói: “Hai ba con ông chuốc say một người phụ nữ, còn muốn c**ng bức cô ấy, súc vật cũng không làm ra mấy chuyện như này!

"Ngô Khải Hoa?”

Nhìn thấy Ngô Khải Hoa, Hồng Kim Xương giật cả. mình, vội vàng đỡ con trai mình đứng dậy!

“Không phải Ngô hội trưởng sao, sao anh lại tới đây?

"Hơn nữa còn đi chung với tên chó này?"

Trong lòng ông ta có chút sợ hãi.

Mặc dù xét về cấp bậc thì Hồng gia cao hơn rất nhiều so với thương hội.


Nhưng nhiều chuyện làm ăn không thể tách rời thương hội được.

Đặc biệt là gần đây Hồng gia còn đang bị loạn trong giặc ngoài, mối quan hệ với công hội tài phiệt cũng không tốt lắm.

Là một đơn vị trực thuộc công hội, quyền lợi của thương hội cũng không thể xem thường được.

Nếu không thật sự căn thiết thì ông ta cũng không muốn làm căng với thương hội

Vì vậy, tuy rằng rất hận Sở Phong nhưng thái độ của ông ta cũng dịu đi đôi chút.

"Hồng đống, đừng nói mấy lời khó nghe như vậy, gì mà đồ chó chứ, đây là Sở thần y, là đại ân nhân của tôi đó!"

Ngô Khải Hoa hừ lạnh, trịnh trọng nói: "Tôi cũng không nói nhiều với ông nữa, hôm nay tôi đến đây để đưa Lạc tổng đi.

Ông mau thả người đi, ngoài ra chuyện phong sát Lạc gia, tôi hy vọng cũng sẽ kết thúc tại đây, ông thấy có vấn đề gì không?”

Nghe thấy mấy lời này, Hồng Kim Xương vẻ mặt liền nghiêm nghị lại.

Mặc dù vẫn dựa vào thương hội để làm ăn nhưng ông ta cũng không phải là người dễ bị dọa sợ.