Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 69: C69: Món quà tôi đặc biệt




Nhìn thấy cảnh tượng này khiến cho Lạc Thi Thi vốn đang lo lắng lại càng hoang mang hơn.

Nhưng mà, cô đã không còn đường quay lại, bây giờ cô đã ở đây, cô chỉ có thể cố gắng hết sức để giải quyết hết vấn đẽ của Lạc gia.

Cô hít một hơi thật sâu, đi thẳng đến bàn trà, cung kính nói: "Hồng thiếu gia, vị này là..."

"Tôi là ba của nó!"

Hồng Kim Xương đứng dậy, đưa tay ra, cười nói “Lạc tiểu thư, rất vui được gặp cô”

"Trăm nghe không bằng mắt thấy, mọi người đều nói Lạc tiểu thư là một đóa hoa ở Tây Kinh chúng ta, hôm nay được tận mắt gặp gỡ, quả nhiên đúng như lời đồn."

Ông ta quan sát Lạc Thi Thí một lượt.

Đôi chân dài trong đôi tất đen, trước sau nhô lên đường cong gợi cảm, đặc biệt là hương thơm trên người khiến người ta ngửi thấy là say mê.

Giống như con trai mình, ông ta cũng là một lão già háo so, bình thường trông có vẻ nghiêm túc nhưng bên trong thì ông ta cũng chỉ là một tên khốn nạn

Sau khi tìm hiểu, thì ông ta mới biết, cái tên Sở Phong tối qua phá hỏng chuyện gia tộc, thậm chí còn đánh con trai mình, chính là chồng cũ của người phụ nữ này.

Cùng lúc với việc xử lý hẳn thì cũng phải trừng trị người phụ nữ của hẳn nữa, như vậy mới có thể cho hắn biết cái giá phải trả khi đắc tội với Hồng gia.

Còn cách chơi nào tốt hơn là việc hai cha con. cùng lên trận chứ?


“Thì ra là Hồng đống, xin chào ngài, xin chào. ngài.”

Lạc Thi Thi mặt đầy kinh hãi, theo bản năng giơ tay ra bắt tay với đối phương.

Cô vốn còn lo lắng Hồng Thái Bảo sẽ gây chuyện, nhưng có ba anh ta ở đây, thì anh ta chắc hẳn cũng sẽ không mất trí như vậy chứ nhỉ?

Chạm vào bàn tay ngọc mềm mại và mịn màng của đối phương khiến nội tiết tố trong cơ thể Hồng Kim Xương tăng vợt

Ông ta chơi với nhiều phụ nữ nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gặp một người phụ nữ cực phẩm như vậy.

Trước đây ông ta từng nghe con trai nói, người phụ nữ này nhìn rất k1ch thích, ông ta vốn không tin lầm, nhưng bây giờ ông ta thật sự tin rồi!

"Hồng đổng, ngài bắt tay tôi có chút chặt rồi, tôi hơi đau..."

Lạc Thi Thi xấu hổ, trái tim cô đập mạnh liên hồi.

Ánh mắt đối phương cứ nhìn lên nhìn xuống người cô, nấm chặt lấy tay cô không chịu buông ra, như thể đang cố ý trêu chọc cô vậy.

Phải chăng tất cả những suy nghĩ trước đây của cô đều sai cả rồi?

"M* kiếp!"

Nhìn thấy Lạc Thị Thi giấy giụa, Hồng Thái Bảo. toàn thân bị băng bó lập tức lớn tiếng mắng: "Bắt tay thôi mà đã đau rồi sao? Vậy ông đây bị các ngươi làm hại thành ra như vậy thì biết kêu ai? Đừng nói là ba của tôi sờ mó cô, cho dù là muốn ngủ với cô thì cô cũng phải ngoan ngoãn nghe theo cho ông đây!"

Lời này vừa nói ra, Lạc Thi Thi liền sợ đến tái mặt.

Hồng Kim Xương trừng mắt nhìn anh ta, mắng: "Con đang nói cái gì vậy? Con không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Không nhìn thấy Lạc tiểu thư bị con dọa cho sợ chết khiếp rồi sao?"

Sau đó.

Ông ta buông tay ra, chạy tới ôm eo cô, cười nói: “Không sao đâu, Lạc tiểu thư, có tôi chống lưng cho cô, nó sẽ không làm gì cô đâu, nào, có chuyện gì muốn nói, cô ngồi xuống đây rồi nói nào."

"Lạc Thi Thị, hôm nay cô đã đến đây, thì tôi cũng. sẽ nói thẳng, cô tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích về chuyện xảy ra tối qua, nếu không giải thích rõ rằng, thì tôi sẽ tiêu diệt hết toàn bộ Lạc gia của côi

Cơ thể của Lạc Thị Thi run lên.

Dù cũng đã ra xã hội lăn lộn nhưng lúc này cô cũng không khỏi cảm thấy hoang mang.

Trong lúc nhất thời, mồ hôi lạnh cũng đã toát ra.

Qua một lúc sau, cô mới bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: Hồng thiểu gia, tôi biết anh đang tức giận, hôm nay tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi anh."


"Đây là món quà tôi đặc biệt chọn cho anh, xin anh hãy vui vẻ nhận lấy."

"Tôi chỉ hy vọng anh là đại nhân không chắp nhặt kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho Lạc gia, bỏ qua cho Sở. Phong..."

"Rầm!"

Hồng Thái Bảo trực tiếp nện món quà xuống đất, viên ngọc trị giá hàng triệu đông vỡ vụn ra thành từng, mảnh!

"Bỏ qua con m* nhà cô, lần này ông đây không chỉ bị đánh mà còn mất sạch cả mặt mũi, chỉ dựa vào cái thứ đồ bỏ này mà cô muốn tôi bỏ qua cho cô sao, m* kiếp, cô nghĩ cô là ai hả, cũng lớn mặt quá nhỉ!"

Anh ta đã nằm chắc đối phương rồi.

Một gia định hạng ba nhỏ bé thì là cái thá gì, anh ta muốn chơi với cô thế nào mà chẳng được.

Thái độ hiện tại của anh ta cũng chính là điều mà hai ba con vừa thảo luận xong,

Anh ta diễn vai người xấu.

Còn ba anh ta đóng vai người tốt.

Người phụ nữ này tính tình rất cương trực, nếu như cứ cứng rần mà tới, thì chắc chẩn cô sẽ không vui vẻ mà bằng lòng cho nên phải đi đường vòng.

Nhìn thấy Lạc Thi Thi bị trấn áp rồi, Hồng Kim Xương liền lập tức nói: "Được rồi con trai, người đánh con là Sở Phong, không phải là Lạc tiểu thư, sao con lại đi so đo với một phụ nữ như vậy chứ”

“Nào, Lạc tiểu thư, uống rượu đi, kính con trai tôi một ly, chuyện gì thì ở trên bàn rượu cũng có thể thương lượng được cả.

Nhìn ly rượu được đưa tới, Lạc Thi Thi mặt đây bối rối lắc đầu nói: "Thực xin lỗi, Hồng đổng, tôi uống rượu không được tốt lảm


"Vậy thì cút ngay cho tôi!"

Hồng Thái Bảo chửi bới: "Còn nói đặc biệt tới đây để xin lỗi, ngay cả rượu cũng không uống, cô xin lỗi bằng cái khi gì hả?”

"Tôi.."

"Uống đi, Lạc tiểu thư, đã xin lỗi thì nhất định phải có chút thành ý, ly rượu này, cô kính ly rượu này rồi thì chuyện tối qua coi như xong!"

“Tôi là ba của nó, hôm nay tôi là người có quyền quyết định cuối cùng về chuyện này, chỉ cần cô nâng cốc kính nó một ly, thì việc phong sát của Lạc gia xem như sẽ được xóa bỏi"

"Thật sao?!"

Lạc Thi Thị kinh ngạc nhìn ông ta.

Lúc nãy ông ta động tay động chân với cô, trong lòng cô còn có chút kiêng kị.

Nhưng nhìn dáng vẻ thấu tình đạt lý của ông ta bây giờ, lập tức khiến cô có chút cảm tình.

Khóe miệng Hồng Kim Xương cong lên một nụ cười thâm sâu, gật đầu nói: “Tôi là đổng sự trưởng của tập đoàn Hồng thị, trước giờ nói một là một, không có hai, tôi đã hứa với cô thì nhất định sẽ làm được, đương nhiên, cô cũng nên uống thêm vài ly, dù sao con trai tôi cũng bị đánh như vậy, cũng phải làm cho nó bớt giận chứ.

Lời đã nói đến như vậy rồi, nếu cô còn cự tuyệt nữa thì cũng không khỏi quá kiêu ngạo rồi.

Dù không uống được rượu, nhưng vì gia tộc, cô cũng chí có thể liều mà thôi!