Mấy lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên khó xử.
"Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm."
Ngô Khải Hoa lập tức bước ra hòa giải: "Cô Liên, cô cũng biết tính cách của Tiểu Bảo nhà tôi mà."
“Nó không biết nói năng gì hết, suốt ngày blobla vớ vấn, cô không cần phải chấp nhặt với nó như vậy. làm gì..."
"Ba, sao ba có thể nói con như vậy chứ?”
“Cho dù là con riêng thì cũng là con của ba mà, có người nào lại nói con trai mình như vậy chứ?”
Lời còn chưa dứt, Chu Tiểu Bảo đã chen vào cãi lại: "Ba, ba thử tính đi, từ khi mấy người lão gia tử đến. đây."
"Con quen biết cô ta bao lâu thì cô ta cũng bắt đầu đánh con bấy lâu. Con là đàn ông, con cũng có cái tôi của mình chứ!"
“Con đánh không lại cô ta, không lẽ tìm người đến. đánh tiếp cũng không được?”
“Khó khăn lầm con mới tìm được một cứu binh mà ba còn không cho con trút giận, ba làm vậy có khác gì ép còn vào ngõ cụt chứ?
Nói đến đây, giọng nói của cậu ta đã có chút nghẹn ngào, bên khóe mắt cũng bắt đầu cuồn cuộn nước mắt.
Đường đường nam tử hán lại khóc lóc kể lể trước. mặt mọi người, bao nhiêu đó đã đủ thấy cậu ta đã bị Liên Thanh Thanh bắt nạt thảm đến cỡ nào.
Vốn dĩ Sở Phong còn canh cánh chuyện cậu ta. lừa mình, nhưng nhìn thấy bộ dáng này, trong lòng hẳn cũng thoáng dịu đi một chút.
Có lẽ vì bị bắt nạt quá thám nên cậu ta mới ám ảnh với chuyện trả thù như vậy.
Huống chỉ thân là một đứa con riêng, cậu ta không được để lộ thân phận ra ngoài ánh sáng, lúc nào cũng phải sống trong bí mật.
Loại áp lực kéo dài kiểu này đôi khi còn làm. người ta đau đớn hơn cả vũ khí sắc bén!
"Cái này.."
Ngô Khải Hoa mở miệng nhưng không biết phải nói gì.
Ông ta thực sự đã nợ đứa con trai này rất nhiều, trước khi mẹ nó qua đời còn cố ý dặn đi dặn lại là phải chăm sóc nó thật tốt. Chươ𝓷g mới 𝓷hất tại == 𝑇r𝑈m𝑇ruy𝚎𝓷﹒𝖵N ==
Nhưng mà con cọp cái trong nhà quá hung dữ, ông ta chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt cho nên chỉ có thể tạm thời gửi nó vào nhà họ Vân làm bảo vệ, dự. định sau này sẽ nghĩ biện pháp bồi thường cho nó thật tốt.
Thân là một người ba, nhìn thấy con mình bị bắt nạt như vậy, ông ta làm sao có thể thờ ơ bỏ qua?
Nhưng mà quan trọng là vướng chỗ thân phận của lão Liên. Hơn nữa Liên Thanh Thanh chỉ là một cô. bé, cũng không đến nỗi độc ác dì.
Ông ta vốn không muốn làm lớn chuyện nhưng không ngờ sự việc sẽ trở nên thế này.
"Đội trưởng, cầu xin anh hãy giúp em trút cục tức. này đi!
Thấy Ngô Khải Hoa không nói gì nữa, Chu Tiểu Bảo lau nước mắt lay lay tay Sở Phong, nói: "Em thật sự không cam lòng."
"Đầu là người yêu thích võ học nhưng thực lực và thiên phú của em không bằng cô ta. Cũng vì thế mà. trước giờ cô ta vẫn luôn chế nhạo em, em cầu anh..."
"Không cần đâu, Tiểu Bảo. Nếu cậu làm không. được thì sau này tôi sẽ chỉ cho cậu."
Cậu không nên tranh đua cao thấp với người khác, nếu người ta là phụ nữ thì càng không nên, nam tử hán đại trượng phu sẽ không làm như vậy."
Sở Phong lắc đầu.
Hắn chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa sự việc nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý. Tính tình Liền Thanh Thanh vốn nóng nảy vừa nghe hẳn nói vậy lập tức mắng: "Này tên họ Sở kia, anh nói năng kiểu gì vậy, coi thường phụ nữ à? Phụ nữ thì làm sao? Phụ nữ không thể tập võ, không thể chống đỡ một vùng trời riêng sao?
“Cô Liên hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó..”
"Bụp!"
Hắn còn chưa nói xong, Liên Thanh Thanh đã bất
ngờ cầm lấy chiếc roi da bên cạnh quất về phía Sở Phong!
“Thanh Thanh, dừng lại!"
Lão Liên thấy vậy vội vàng ngăn lại, nhưng roi của cô ấy đã vung ra rồi!
Đây chính là Liệt Tính Trường Tiên* có sát thương vô cùng lớn, hơn nữa kết hợp với luyện võ, kỹ thuật dùng roi của cháu gái ông cũng càng lúc càng thành thạo hơn trước. (*tên cây roi)
Mặc dù cậu Sở Phong này thoạt nhìn có chút tài năng, nhưng tuyệt đối sẽ không thể nào chống đỡ được một roi này.
Ông vừa định tiến lên ngăn cản thì bất ngờ---
"Xoẹt!"
Sở Phong đứng nghiêm tại chỗ, nhìn thì có vẻ chỉ hời hợt giật một cái nhưng thật chất hắn đã vững vàng đỡ được chiếc roi, mặc cho Liền Thanh Thanh có giấy giua thế nào cũng không thể vung ra được.
"Cô Liên, đủ rồi đó.”
"Dù cô có là phụ nữ thì tôi...”
"Bớt nói nhảm với tôi đi, xem thương này!"
Liên Thanh Thanh nóng tính thấy vung vẫy không ra lập tức vứt bỏ cây roi đi
Cô ấy xoay người cầm lấy cây thương, rồi đâm. thắng về phía Sở Phong.
Kế tiếp.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cô đã không
ngừng thay đổi các loại vũ khí khác nhau, bao gồm đao, kiếm, súng,...
Hơn nữa các loại quyền pháp, cước pháp cũng. tung ra hết, thậm chí là ám khí cũng không chừa.
Thời gian càng trôi qua, cô ấy càng thấm mỗi nhưng Sở Phong bên kia vẫn hành động hết sức nhẹ nhàng như chưa có gì xảy ra, không chỉ dễ dàng né tránh hết tất cả mà hắn còn hóa giải được hết các đòn tấn công của cô.
Đến cuối cùng~
"Âm"
Sở Phong đá một chân trúng bụng Liên Thanh Thanh, cô ấy lập tức ngã xuống đất, đau đến mức không thế đứng dậy!
"Hay lắm!"
Chu Tiểu Bảo điên cưỡng hét lên, cậu ta hưng phấn nói: "Quả nhiên là anh Phong của em, vừa ra tay. đã thu phục được cô ta, anh quá xuất sắc rồi!
"Con câm miệng đi!"
Ngô Khải Hoa trừng cậu ta một cái, vội vàng đi tới đỡ Liên Thanh Thanh lên rồi xin lỗi: "Thật xin lỗi, cô Liên, thật ra thần y Sở..."