Nói tóm lại là chẳng có kết cục tốt đẹp gì, cho dù là cao thủ cỡ như Sở Phong thì khi đứng trước quyền thế tuyệt đối cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bó tay chịu trồi.
Lúc mọi người ở đây cho rằng hắn sẽ kiềm chế lại.
" Bốp!"
Sở Phong ra tay nhanh như chớp, bóp lấy cổ Hồng Thái Bảo.
Hắn hơi dùng sức đã nâng anh ta lên không trung, sắc mặt anh ta tái nhợt, ho khan khù khụ, cả người run lên bần bật.
Thấy thế, mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh
Không ngờ rằng hắn lại dám đi ngược ý trời, người ta đã nói rõ ràng vậy rồi, hẳn không những không biết sợ mà lại còn muốn ra tay?
Tuy rằng võ công của hẳn không tồi, Hồng Thái Bảo cũng rất khốn nạn, nhưng như lời anh ta nói, trong xã hội quyền thế, ai nắm quyền lên tiếng thì người đó là đại ca!
Rất rõ ràng, trước mặt anh ta thì Sở Phong chỉ là sâu kiến.
Bây giờ sâu kiến muốn lay chuyển cả con voi, như. này chẳng phải là lấy trứng chọi đá, đi tìm đường chết sao?
Tuy rằng dũng khí đáng khen, nhưng mà phải dựa vào tình hình thực tế chứ.
Bốc đồng, quá bốc đồng rồi.
"Khốn kiếp, mẹ nó mày thả tao ra, mau thả tao ra, khụ khụ, khụ khụ..."
Hồng Thái Bảo ở giữa không trung ra sức giãy. giụa, hai tay không ngừng lay Sở Phong, cả cơ thế anh ta như nhũn ra.
Sở Phong không chịu, hắn thong thả đáp: "Tại sao. phải thả anh ra, chẳng phải anh cảm thấy quyền thế có thể chèn ép tất cả, cho dù giết người cũng không bị coi là phạm pháp sao?”
"Thế thì tôi đây muốn xem thử xem rốt cuộc là quyền thế của anh mạnh, hay là nảm đấm của tôi mạnh đây?"
"Tôi đã cho anh cơ hội rồi, là chính anh không tự biết quý trọng, không biết điều như thế, còn sống thì cũng chỉ tăng thêm gánh nặng cho nhà họ Hồng các anh thôi chẳng phải sao?"
Thậm chí còn đe dọa.
Chỉ khi đối phương sợ vỡ mật, một lát nữa xử lý cái nút kích nổ xong thì đối phương mới biết ngoan ngoãn mà cúi đầu đầu hàng.
Hắn cũng tin rằng chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của đối phương, nói ra chân tướng thì dư luận sẽ hướng về phía bên hắn, cho dù nhà họ Hồng ôm lòng trả thù thì cũng không dám đi ngược ý trời!
Sức lực càng lúc càng mạnh hơn, Hồng Thái Bảo đã bắt đầu có dấu hiệu co giật.
Khóe miệng cũng đã tràn bợt mép ra.
Mí mắt trắng dã, toàn thân trông như có thể chết bất cứ lúc nào!
"Sở Phong, anh mau dừng tay lại!
Đúng lúc này, cuối cùng Lạc Thi Thi cũng không nhìn nữa, không kìm được mà gào lên: "Anh điên rồi đúng không, đó là Hồng Thái Bảo đó, anh định giết người trước mặt bao nhiêu người hay sao?"
"Tôi không quan tâm anh giận dữ hay là vì nguyên nhân khác, nhưng mà vì tôi mà anh và anh ta mới xảy ra xung đột”
Cho dù anh không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho tôi chứ?”
"Lỡ như ngài Hồng có gì bất trắc thật thì anh toi rồi, cả nhà họ Lạc tôi cũng toi rồi, chẳng lẽ đây là cách anh trả thù tôi hay sao?”
Nghe vậy.
Sở Phong quay đầu nhìn Lạc Thi Thi với gương mặt tràn đầy đau thương phẫn nộ, hẳn đột nhiên bật cười giận dữ.
Hãn đứng ra vì cô sao?
Cô là cái quái gì chứ.
Từ sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của cô, cho dù cô. có qua đời trước mặt hẳn, hần cũng chẳng chớp mắt lấy một cái.
Còn về phần nhà họ Lạc, đúng là đáng hận thật, nhưng mà nể ơn tình ông cụ Lạc, hắn cũng chắng nghĩ tới chuyện trả thù nhà họ Lạc.
Nhưng nếu đối phương còn cố tình gây sự như. thế nữa, thì cũng không phải là hẳn không thể dạy dỗ bọn họ một chút.
"Mới nãy người đàn ông này còn chỉ mặt gọi tên cô đi ngủ với anh ta, bây giờ tôi dạy dỗ anh ta, cô lại đi cầu xin cho anh ta”
“Tổng giám đốc Lạc, rốt cuộc là do cô vốn không có lòng tự trọng, hay là đầu óc có vấn đề?"
Sở Phong nhíu mày.
"Anh!"
Lạc Thi Thi nghẹn lời
Cô không ngờ rằng cái tên này lại không biết phải trái như thế.
Minh vì muốn tốt cho hắn, còn hân lại đi mảng ngược lại mình là không có lòng tự trọng?
Cho dù lời hẳn nói rất khó nghe, nhưng mà vẫn phải đặt tình hình chung lên hàng đầu, một khi Hồng Thái Bảo gặp bất trắc gì, thì không chỉ Sở Phong mà ngay cả chính cô và nhà họ Lạc đều không thể tránh khỏi dính líu.
"Được rồi, tôi không nói nhảm với anh nữa, anh mau thả ngài Hồng ra, sau đó chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tốt nhất là rời khỏi thành phố Tây. Kinh đi! Ở Tây Kinh, nói nhà họ Hồng một tay che trời cũng chẳng nói quá, lăn này anh đắc tội anh ta, thì anh không sống nổi ở cái thành phố này nữa đâu!"
Sở Phong không hề bị lay động, hẳn thản nhiên đáp: "Tôi cũng không cảm thấy tôi đắc tội anh ta, tôi chỉ đang làm công việc thuộc trách nhiệm của tôi mà thôi
"Tôi là đội trưởng đội bảo vệ tối nay, làm thuê cho nhà họ Vân, nên phải suy nghĩ cho nhà họ Vân."
"Chẳng lẽ tôi biết rõ người này đe dọa tới an toàn của bữa tiệc tối nay, nhưng vì anh ta là cậu cả nhà họ Hồng gì đó mà vẫn thả anh ta đi sao?”