Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 40: C40: Là người có trách nhiệm




“Là tôi"

Sở Phong đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, lạnh nhạt nói: "Tôi nghe nói hai người muốn ném tôi ra ngoài?"

Hai người kia im như ve sầu mùa đông, liên tục lắc đầu: “Không không, anh là đội trưởng, là lãnh đạo trực tiếp của chúng tôi, sao chúng tôi dám làm vậy?”

Đối phương là đội trưởng mới do chính Vân tổng chỉ định, hơn nữa nghe Tiểu Chu nói hai người họ có quan hệ mờ ám, ai dám chọc chứ?

Biết trước nhiệm vụ này khó giải quyết như vậy, đánh chết bọn họ cũng không nhận!

Sở Phong lắc đầu, nhíu mày nói: “Vậy thì không ổn lắm”

“Nếu đã nhận tiền của người ta lại không làm xong chuyện này, có vẻ không tốt lắm”

Nghe thấy vậy, hai người nhìn nhau, ngầm hiểu.

Nhanh chóng móc đồ vật đã nhận ném cho Diệp.

Kim Long, ra sức phủi sạch quan hệ. "Cầm đồ của anh rồi cút đi!"

“Chúng tôi là người có trách nhiệm, sao có thể lạm dụng chức quyền vì chút tiền cỏn con này chứ?”


Diệp Kim Long vô cùng chấn động.

Anh ta không ngờ tên phế vật này lại trèo lên làm đội trưởng rác rưởi gì đó.

Chắc chẩn do người phụ nữ kia đã sắp xếp cho. Sở Phong làm chức đi trưởng an ninh này. “Có gì đặc biệt hơn người, một tên đội trưởng rác mà thôi" “Phế vật, đừng tưởng rằng có người phụ nữ kia chống lưng thì ghê gớm, nói đến cùng cũng chỉ là kẻ hầu hạ người khác mà thôi”

“Bọn tao là khách quý được mời đến, đối xử tốt với bọn tao vào”

Nói xong, anh ta dẫn hai người Lạc Thi Thi rời đi.

Người thông minh phải biết tránh cái thiệt trước. mặt, bây giờ không tiện ra tay dạy dỗ hân, chờ tiệc tối kết thúc rồi tìm cơ hội cũng chưa muộn.

“Chờ đã, tao cho mày đi rồi sao?”

Đúng lúc này, Sở Phong đứng dậy, bước lên cản bọn họ lại, nói: “Tôi có trách nhiệm bảo vệ an ninh nơi này, hiện tại tôi nghỉ ngờ anh có mưu đồ gây rối, phải kiểm tra lục soát, mời anh phối hợp.”

“Cái gì?”

Diệp Kim Long mở to mắt, tức giận hét lên: “Phế, vật, CMN, mày có ý gì, mày dám lục soát tao?”

Lúc này Trình Lan bước lên, nói: “Anh là cái thá gì, không biết Diệp thiếu là ai sao?”

“Anh chỉ là chó sẵn phụ trách an ninh, còn Diệp thiếu là đại thiếu gia nhà họ Diệp, nếu anh dám..."

"Bốp!"

Sở Phong vả mạnh lên mặt cô ta!

“Không nói không ai bảo cô câm”

“Nếu cô cũng muốn xen vào, được.”

“Người đâu, nhét cô ta vào hàng ngũ điều tra, lục soát kỹ cho tôi!”

“Nếu không phối hợp, cứ làm theo quy củ, đánh cho tôi!"

Hai tên vệ sĩ lập tức rút gậy cao su ra đi lên soát người.


Hai người kia lập tức luống cuống.

Lạc Thi Thí thấy hai người bị soát người, không nhịn được nữa, hét lên: “Sở Phong, anh quá đáng lắm rồi đấy!"

“Lấy việc công làm việc tư, báo thù riêng, anh thấy hả hê lắm hả?”

"Anh biết rõ thân phận của Diệp thiếu, nếu anh. thật sự đắc tội với anh ấy, sau đó anh ấy trả thù anh ngay cả tôi cũng không giữ được anh!”

"Cô là cái thá gì, tôi căn cô bảo vệ tôi hả?”

Sở Phong lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Lạc, cô coi trọng bản thân quá rồi đấy”

“Hai ta đã ly hôn, không có quan hệ gì cả, cô bớt lo chuyện bao đồng đi."

“Trừ khi cô cũng có mưu đồ gây rối giống bọn họ!"

“Mời cô tránh ra, đừng ảnh hưởng công việc của chúng tôi, nếu không tôi sẽ lục soát cả cô!”

Nói xong hẳn đẩy Diệp Thi Thi ra chỗ khác.

Giọng điệu lạnh băng, ánh mắt xa lạ.

Thậm chí có chút đáng sợ.

Nhìn theo bóng lưng của đối phương, đột nhiên Lạc Thi Thi có chút hoảng hốt.

Vừa mới ly hôn được mấy ngày, sao cô lại cảm thấy mình chưa từng quen biết người này.


Không lẽ ở trong mắt hẳn, cuộc hôn nhân 3 năm sủa bọn họ không là gì cả?

Sở Phong phụ trách Diệp Kim Long, nói là soát người nhưng thực ra là cọ xát lên miệng vết thương của anh ta.

Diệp Kim Long đau đến mức chảy cả nước mắt.

Hai vệ sĩ còn lại không ngừng sờ s0ạng cơ thể của Trình Lan, thậm chí còn sờ s0ạng lên cả bộ phận nhạy cảm.

Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông cùng với vành động ghê tởm của hai tên đàn ông đáng khinh tày, Trình Lan vô cùng xấu hổ và tức giận, hận không hể tìm một cái lỗ chui xuống dưới!

Một lúc sau, Sở Phong xua tay nói: hãy đồ vật khả nghi”

Không tìm

“Tạm tha cho mấy người lần này, còn dám làm bậy tôi sẽ không nương tay như vậy đây."

“Cút đi!"

Nói xong.

Sở Phong lại ngồi lại vị trí cũ, cầm chén trà lên thưởng thức.