"Cậu là ai hả?"
Sở Phong lạnh lùng nhìn đối phương.
Vân Thủy Dao lúng túng, đi tới gần quát to: "Ông ta là Từ Hậu Đạt, chính ông ta vén chăn ra!"
"Ông ta là thần y gì đó do bác cả tôi mời tới, thật ra là một tên lang băm”
"Sau khi ông ta chữa trị, ông nội tôi chẳng những không tốt lên mà trái lại còn tắt thở. Là ông ta hại chết ông nội tôi!"
Từ Hậu Đạt lập tức săm mặt cãi: "Không phải chứ chủ tịch Vân, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy được”
"Tôi là lang băm gì cơ, không liên quan gì đến tôi hết."
"Vừa rồi tôi đã nói rõ, vốn dĩ với y thuật của tôi, chữa khỏi cho ông cụ Vân không thành vấn đề:
"Nhưng trước khi tôi đến, thãng nhóc này đã làm bừa khiến bệnh tình của ông cụ nặng thêm, cuối cùng không thể cứu văn”
"Là cậu ta hại chết ông cụ Vân...
"Ai nói ông cụ Vân chết rồi?"
Từ Hậu Hải còn chưa nói xong, Sở Phong đột nhiên ngt lời, bĩu môi nói: "Ngay cả bệnh nhân sống hay chết cũng không nhìn ra, ông không phải lang băm thì là gì?
Nghe hẳn nói vậy, mọi người đều cảm thấy da đầu tê tần, nhao nhao nhìn hẳn với vẻ mặt kỳ lạ và ác ý.
“Tên này bị điên à?"
“Chỉ số đã về 0, sóng đồ thị cũng biến thành. đường thẳng rồi, không phải chết thì là gì
"Xem ra tên này không chỉ là kẻ lừa đảo, mà còn là kẻ mù, kẻ ngu!"
"Vừa rồi vẫn chỉ là phỏng đoán, nhưng bây giờ đã chứng thực anh ta đã hại chết ông cụ Vân. Anh ta là hung thủ giết người!"
"Tuyệt đối không thể tha cho anh ta!"
Mọi người vô cùng căm phẫn, nhao nhao nói ra những lời ác ý.
Lúc này không còn ai quan tâm tới sự sống chết của ông cụ Vân, chỉ muốn đổ lỗi cho Sở Phong, thậm chí đổ cho cả Vân Thủy Dao!
"Anh Sở, anh... anh nói ông nội tôi vẫn còn sống?"
Vân Thủy Dao kinh ngạc ra mặt.
Sở Phong sờ vào cổ tay ông cụ Vân, lạnh nhạt nói: "Ừ, còn sống."
"Mạch đập hơi yếu nhưng vẫn còn, chỉ có điều nếu chữa trị thì e là quá trình sẽ hơi phức tạp...”
" Vậy anh Sở đừng chậm trễ thời gian nữa. Mạng. người quan trọng, xin anh hãy nhanh chóng ra tay!"
Cô muốn thú giục, nhưng Từ Hậu Đạt lại cười khẩy: "Cô Vân à, chuyện đã tới nước này mà cô còn không nhìn ra sao?"
"Tên này là một kẻ lừa đảo, nào biết y thuật gì. Người đã chết mà cậu ta lại nói có thể cứu sống, đây chẳng phải là...”
"Anh ấy không thể cứu sống, vậy ông đã cứu sống hả?"
Vân Thủy Dao lập tức đốp chát lại Từ Hậu Đạt
Từ Hậu Đạt ngập ngừng muốn nói lại thôi, dáng vẻ lúng túng.
Đừng nói là ông ta không có cách, dù có cách cũng không dám thử.
Dù sao người này cũng chết dưới tay ông ta, việc cấp bách lúc này là tìm kẻ chịu tội thay.
Thấy ông ta bị lép vế, Sở Phong hừ lạnh, không trì hoãn nữa. Anh đang định tiến hành cứu chữa thì Vân Lễ Tiền bỗng xen vào:
"Nhóc con, tôi cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cậu."
“Chính cậu làm hại thần y Từ không thể chữa khỏi cho cha tôi.”
"Bây giờ cha tôi chết rồi, cậu còn muốn chà đạp di thể của ông ấy, nếu cậu không cứu sống được cha tôi thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu..."
Ông ta muốn thêm một mồi lửa, nhưng Sở Phong không ra chiêu như bình thường. Anh lập tức dừng bước, lắc đầu nói: "Đã vậy thì tôi không chữa trị cho ông cụ Vân nữa, các người tự lo liệu đi."
Nói xong hắn xoay người toan rời đi.
Vân Thủy Dao lập tức cuống lên, kéo hắn lại, đồng thời ngẩng đầu, giận dữ nhìn Vân Lễ Tiền: "Vân Lễ Tiền, ông câm miệng cho tôï!"
"Hiện tại anh Sở là hi vọng duy nhất có thể cứu ông nội. Một là ông ở lại đây im lặng quan sát, hai là cút ra khỏi căn phòng này!"
"Tôi là chủ tịch tập đoàn, ông nội bệnh nặng, hiện giờ nhà họ Vân do tôi quyết định”
"Nếu ông dám cản trở anh Diệp chữa trị, thì đừng. trách tôi thẳng tay trị ông!"
Sau đó, cô bước đến đẩy mạnh ông ta một cái.
Vân Lễ Tiền lảo đảo, nếu không có Vân Hải Mị đỡ. thì e là ông ta đã ngả sấp mặt!
"Vân Thủy Dao, chị!"
Vân Hải Mị tức giận, định quát to nhưng bị cha ngăn cản. Ông ta lắc đầu, nói nhỏ: "Bỏ đi con, trước. tiên cứ nhịn đã."
"Con khốn này điên rồi, không ngờ cô ta lại lôi danh nghĩa chủ tịch ra dọa cha!”
"Hiện giờ tập đoàn vẫn do cô ta làm chủ, trong gia tộc có rất nhiều người ủng hộ cô ta, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó."
"Chờ đến khi thẳng nhãi kia không cứu được ông nội con, tội này chắc chẳn sẽ rơi trên đầu bọn họ, cơ hội của chúng ta tới rồi!"
"Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, phải lấy đại cục làm đầu."
Nghe vậy Vân Hải Mị hừ lạnh, nhưng không đành hanh nữa.
Thấy hai cha con không dám làm bừa, Vân Thủy Dao mới hít sâu một hơi, khom lưng cúi đầu, cung kính nói: Anh Sở, anh mau ra tay đi!”
"Chỉ cần anh cứu sống ông nội tôi, nhà họ Vân chúng tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào!"
"Cầu xin anh!"