Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 106: C106: Nạn lớn




Vừa nói xong, khóe miệng nhếch lên.

Đám đàn em đứng phía sau đều há miệng cười to, ra vẻ trêu tức nhìn hai người.

Những người xung quanh nhìn họ với ánh mắt thông cảm, rõ ràng là đang cố gắng làm khó bọn hẳn.

Có vẻ như sau này họ sẽ không thể mua thuốc ở đây được nữa.

Tuy đối phương có chút quá đáng nhưng ai lại muốn anh em mình bị bọn hẳn trừng phạt chứ?

“Con mẹ nó, sao trước kia tôi không phát hiện hẳn là đồ khốn như thế chứ?

Vân Thủy Dao rất tức giận.

Thân là tổng giám đốc của một gia tộc giàu có, cô luôn thận trọng từ lời nói đến cách hành động, đối mặt với hành vi vô liêm sỉ của Âu Dương Sinh, không thể nhịn được mà bộc phát.

Sắc mặt Sở Phong cũng âm trầm, thấp giọng hỏi: "Dao Dao, cô nói cho tôi biết, ở thành Tây Kinh còn chỗ nào khác có thể mua dược liệu không?”

"Chắc là không có đâu."

Vân Thủy Dao lắc đầu nói: "Theo tôi được biết, đây là thị trường giao dịch lớn nhất”

"Hơn nữa bọn họ đều ôm đồm hết những dược. liệu được gieo trồng, ngoại trừ nơi này, không còn nơi nào khác..."


"Điều đó có nghĩa là tôi phải đối phó với hẳn ta trước thì mới có thể mua dược liệu, phải không?”

"Đúng, nhưng Sở Phong, anh yên tâm, để tôi xử lý."

Vân Thủy Dao đưa hẳn sang một bên, ngẩng đầu trừng mắt nhìn u Dương Sinh vốn đang vui sướng, khế kêu lên: "Âu Dương Sinh, ông đừng hả hê quá”

"Đã mở cửa kinh doanh thì không thể từ chối khách, không biết khách hàng là thượng đế à?”

“Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho người của Cục Công Thương, nhờ họ giải quyết ông..."

Còn chưa kịp nói xong, Âu Dương Thịnh đã cắt ngang, chế nhạo: “Đừng nói là cô đã gọi điện cho người của Cục Công Thương tới, cho dù người của Cục Nội vụ có đến, cũng đừng nghĩ có thể làm gì tôi được, cô có biết ông chủ chúng tôi là ai không? Biết ông ấy có thân phận thế nào không? Nếu ông ấy tới đây, dù là nhân vật nào đi nữa, đều phải cúi đầu ngoan ngoãn xưng thần, huống chỉ chỉ là một Vân gia nhà cô.”

Nghe vậy, Vân Thủy Dao bàng hoàng, lấy điện thoại di động ra, nhưng không gọi cuộc gọi nào.

Những người khác càng ngạc nhiên hơn, tò mò nhìn ông ta

Mọi người đều biết Thiên Diệu Các có bối cảnh thâm sâu, nhưng lại không cách nào biết được người đứng sau là ai

Bây giờ nghe được điều ông ta sắp nói ra, bọn họ đều vểnh tai lên muốn tìm hiểu sự thật.

“Ông chủ của ông là ai?" Vân Thủy Dao lạnh lùng

Một tên đàn em bên cạnh Âu Dương Sinh lập tức. ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: "Dựng lỗ tai chó của cô lên nghe cho rõ này”

Ông chủ chúng tôi chính là Lão Liên nổi tiếng khắp tỉnh, Liên Ngọc Lâu.”

"Cái gì? Liên, Lão Liên?"

Nghe thấy cái tên này, Vân Thủy Dao nghẹn họng nhìn trân trối, lời nói sắp đến miệng cũng nuốt trở về.

Những người vây xem càng sốc hơn, cảm thấy hô hấp bản thân đồn dập không thôi

"Thì ra là Lão Liên, đây chính là gia chủ của gia tộc đệ nhất tài phiệt Tây Kinh chúng ta, khó lường nha."

"Không chỉ có tài lực hùng hậu mà nhân mạch cũng sâu đậm, chẳng cần che dấu ở kinh đô Tây Kinh, nhiều gia tộc ở thủ phủ các tỉnh muốn đi theo sự dẫn đất của ông ta."

"Chiếm giữ hắc bạch lưỡng đạo, Cục Nội Vụ gì chứ, tài phiệt nghiệp đoàn nhìn thấy ông ta còn phải đi đường vòng, không nghĩ tới lại là ông ta”

"Khó trách Thiên Diệu Các có thể ngang tàn nhiều năm như vậy, có vị Phật khống Iö này đứng sau lưng, ai dám chọc vào chứ."

"Lần này Vân gia gặp nạn lớn rồi, chẳng ai cứu được bọn họ đâu!"


Đối với Lão Liên, chính là ông lớn có tên tuổi vang dội.

Trong chốc lát, kính ngưỡng của mọi người với Âu Dương Sinh lại tăng thêm.

Ngày xưa chỉ ấn tượng bởi uy quyền của bọn họ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bây giờ lại thán phục từ tận đáy lòng, thậm chí còn cân nhắc, nếu có thể quen biết với đối phương, chắc chắn có lợi cho bản thân về sau, khắng định có. thể tiến thêm một bậc.

"Xoạch!"

Lúc này, Vân Thủy Dao vừa sợ hãi vừa kiên quyết, đã vung tay đánh rơi điện thoại di động xuống đất

Sắc mặt cô tái nhợt, sợ hãi đến mức thở gấp, có chút hụt hơi.

"Thế nào Vân Thủy Dao, bây giờ vẫn còn muốn gọi người đến sao?"

Nhìn sắc mặt sợ hãi của Vân Thủy Dao, Âu Dương Sinh bình thản nói: "Cho các người quỳ xuống nhận tội là khách khí lầm rồi."

"Với sức mạnh của ông chủ nhà tôi, cho dù diệt Vân gia cô cũng chỉ mất vài phút mà thôi.”

"Bây giờ tôi đối ý rồi, các người không chỉ phải quỳ xuống giải thích mà còn phải dập đầu cho tôi."

“Không làm khiến tôi vừa lòng, tôi sẽ không tha cho Vân gia các người đâu"

Bá.

Nghe vậy, là người cho dù trước mặt là núi Thái Sơn sụp đổ mà sắc mặt vẫn không thay đổi, nhưng lúc này thân thể Vân Thủy Dao cũng run rẩy không thô sắp tế ngã tới nới, Sở Phong nhanh nhạy nắm được eo thon của cô, trấn an nói: "Dao Dao, cô sợ gì chứ, đừng tự làm khổ mình nữa, không đáng sợ đến thế đâu."


Sở Phong cũng rất kinh ngạc khi nghe đến cái tên Lão Liên.

Tất nhiên, đó không phải là sợ hãi mà là có chút chần chừ.

Không biết Lão Liên này và Lão Liên hẳn biết có phải là cùng một người không.

Lúc gặp mặt Lão Liên, diện mạo hiên ngang, cử chỉ bất phàm, hắn là một nhân vật lớn

Mà nghe mọi người thảo luận, thì ra Lão Liên này cũng là một cao nhân, nếu là cùng một người, thì có thể dễ dàng giải quyết rồi

Nhưng nếu không thì dù muốn làm gì đi chăng, hắn cũng nhất định phải mua thuốc được.

Chuyện quan trọng nhất là năng cao tu vi của bản thân, tìm được phụ thân đã mất tích nhiều năm, đây là mục tiêu phấn đấu suốt đời của hẳn, mặc kệ là ai, cần dám ngăn cản hẳn, tuyệt đối không nương tay!

"Đáng sợ, đáng sợ quá."

Vân Thủy Dao hết hồn, nơm nớp lo sợ nói: Không ai biết thân [ren bối cảnh của ông cụ, dù sao ông ta cũng ít khi lộ diện, một khi lộ diện đều là chuyện lớn, tôi từng nhìn thấy, ngay cả gia tộc tài phiệt nghiệp đoàn đều tự mình nghênh đón, đây chính là nhân vật lớn không thể trêu vào đó."

"Không ngờ bối cảnh Thiên Diệu Các lại thâm sâu như vậy, Sở Phong, lần này chúng gặp phải một cuộc. chiến khó khăn rồi”

Sở Phong không cho là đúng nói: "Cuộc chiến khó khăn thì thế nào, tôi muốn mua thuốc, là bọn hắn cố ý làm khó dễ, cho dù ngay cả người quen cũ từ trước đến nay, tôi cũng không sơ...... " . Truyện Trọng Sinh

"Đừng nói nhảm, Sở Phong!