Sở Phong thoáng có chút xấu hổ muốn tránh đi nhưng đang ở trước mặt mọi người, hẳn không thể không chừa lại mặt mũi cho cô được.
Thấy vậy, phó cục trưởng Tôn cũng ngầm hiểu ý, cung kính nói:" Ngài sở còn trẻ, không ngờ lại có năng lực như vậy."
"Sau này có ngài hỗ trợ cho tống giám đốc Vân, tôi cũng yên tâm."
"Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin đi trước, sau này có cơ hội chúng ta lại trò chuyện sau."
"Được rồi, ngài đi thong thả”
Sau khi tạm biệt phó cục trưởng Tôn, trong đám người vây xem, người nào nên xin lỗi thì đã xin lỗi rồi tức tốc tân đi!
“Đội trưởng xuất sắc quá!"
Lúc này, Chu Tiểu Bảo lập tức chạy tới trước mặt Sở Phong, vỗ vỗ bả vai Sở Phong rồi hưng phấn nói: "Uổng công vừa rồi em còn thăm đổ mồ hôi vì anh.”
"Lúc anh kêu Hoàng Đại Hải trả tiền, em còn không hiểu chuyện gì nữa, không ngờ ông ta vừa ăn cấp lại vừa la làng như vậy, tự vạch trần mình!”
"Đúng, đúng, không ngờ đội trưởng còn có bản lĩnh này đấy”
"Theo tôi thấy thì để anh ấy làm đội trưởng đội bảo vệ như vậy có phải lãng phí quá không? Sao tổng giám đốc Vân không dứt khoát thuê anh ấy làm giám đốc hay chức gì đó cao cao đi, như vậy không tốt hơn sao?
Cả đám nhân viên bảo vệ bắt đầu tâng bốc Sở Phong lên đến chín tầng mây.
Vân Thủy Dao hậm hực gật đầu, cười nói: "Được được được, chuyện này tôi sẽ cân nhắc lại”
"Nhiêu đó được rồi, trước tiên các người cứ theo trợ lý Trần về công ty trước đi. Bây giờ hình ảnh của công ty đang đần khôi phục, chắc chẩn sẽ gặp tình trạng cung không đủ cầu."
"Để đề phòng kẻ ác cố ý gây rối nữa, các người nên nhanh chóng trở về trông chừng công ty, tránh để xây ra chuyện ngoài ý muốn nữa”
Nghe vậy, Trần Thủy Linh cau mày, nghỉ hoặc nói: "Chúng tôi trở về, chẳng lẽ ngài không về sao?"
Vân Thủy Dao ẩn ý liếc nhìn Sở Phong một cái rồi lắc đầu nói: "Không, tôi còn phải từ từ tâm sự với giám đốc tương lai của công ty nữa"
Nghe xong lời này, Trần Thủy Linh không tiện nhiều lời nữa.
Có điều lúc này cô ta lại quay đầu nhìn Sở Phong rồi lúng túng nói: "Ừm, ngài Sở, thực xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ..."
"Tôi đã nói là không sao mà, cô không cần phải tự trách mình. Vừa rồi cô có những suy nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường"
“Thật ra bản thân tôi cũng không nắm chắc hoàn toàn, tôi chỉ muốn cứu Tập đoàn Vân thị thôi-
"Tôi hiểu ý của cô, có điều từ nay về sau, lúc tôi làm việc cô đừng can thiệp vào là được rồi.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thủy Linh đỏ bừng.
Cô ta không biết phải đáp trả thế nào.
Không ngờ người đàn ông này không chỉ có năng lực mà tâm tính cũng rất tốt
Vừa cô ta đối xử với hẳn như vậy mà hẳn chỉ cười trừ cho qua
Nếu là cô ta chắc chắn sẽ không thể nào nuốt trôi cục tức này được!
Lúc này sự khâm phục trong lòng cô ta cảng lúc càng dâng cao, Trần Thủy Linh tự hứa là sau này sẽ không bao giờ ăn nói xằng bậy với hẳn như vậy nữa.
Quả nhiên người đàn ông mà tống giám đốc Vân vừa ý không thể nào là người tầm thường được!
Chẳng qua, vị hôn phu của tổng giám đốc cũng không phải đèn cạn đầu, nếu hai người đàn ông này mà chạm trán chắc chắn không khác gì thần tiên đánh nhau, khó phân thẳng bại....
Rất nhanh.
Trần Thủy Linh đã dẫn Chu Tiểu Bảo và các nhân viên bảo vệ khác rời đi.
Vân Thủy Dao hít sâu một hơi rồi ôm chặt cánh tay Sở Phong, nở cười ngọt ngào nói: Xem ra tôi lại nợ anh một ân tình rồi”
"Cái trước còn chưa trả xong, bây giờ lại có thêm cái nữa. Anh nói đi, anh muốn tôi báo đáp thế nào?”
Sở Phong cau mày, vội vàng lắc đầu nói: "Cô đừng tính chuyện báo đáp tôi nữa, lần trước đã nói là lấy thân báo đáp, giờ muốn báo đáp nữa chẳng phải là sinh cho tôi mấy đứa con luôn sao...
"Nếu anh muốn, cũng không phải là không thể”
Vân Thủy Dao trêu ghẹo đáp, khiến Sở Phong xấu hổ không thô. Sau đó cô lại nói tiếp: "Được rồi, tôi không trêu chọc anh nữa, vừa rồi anh đã giúp tôi một chuyện lớn, phần ân tình này tôi chắc chắn sẽ khắc ghi trong lòng, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp anh. Hiện tại, nên nói về chuyện của anh rồi, nói đi, tôi thể giúp gì cho anh không?"
"Hửm?"
Sở Phong cau mày, nghỉ hoặc nói: "Cô nói vậy là có ý gì, tôi không hiểu..."
"Đừng giấu tôi nữa, dù gì tôi cũng là tổng giám đốc của cả một tập đoàn, làm sao không có chút khả năng nhìn mặt người khác được?"
"Từ khi anh đến đây, tuy nói là đến giải quyết vấn đề cho tôi nhưng mỗi khi anh quan sát các cửa hàng xung quanh là vẻ mặt anh lại có chút khác thường."
"Lúc nói chuyện với tôi cũng chăn chờ, muốn nói lại thôi. Vừa rồi tôi có hỏi Trần Thủy Linh, cô ấy nói lúc tìm được anh, anh đang gọi điện thoại cho tôi."
"Chắc chắn là anh có chuyện gì đó muốn nói với tôi nhưng tại sao bây giờ lại không dám nói?"
“Chẳng lẽ là anh muốn tỏ tình với tôi sao?”
Đổ mồ hôi
Sở Phong có chút bối rối.
Không ngờ mạch não của cô lại ngoằn ngoèo đến mức này đấy, đến chuyện như vậy mà cô cũng liên tưởng ra được.
Có điều, hắn không thể không tán thưởng khả năng quan sát sắc mặt của cô. Dù sao thì hai người cũng là bạn bè, hơn nữa cô cũng quen thuộc chỗ này. hơn hắn nên hẳn cũng không cần phải giấu giếm gì nữa: "Ừm, là như vầy, tôi muốn làm một ít thuốc."
"Nhưng tôi không rành về dược liệu lắm. Nếu có thể...
"Đi thôi, tôi rất hay đi đến con phố này. Ngoài việc lựa chọn nhà cung cấp nguyên liệu cho công ty, tôi
cũng thường xuyên đến đây để mua dược liệu."
Không nói hai lời, Vân Thủy Dao lập tức gật đầu đồng ý: "Vừa hay Hoàng Đại Hải đã bị bắt, chúng ta cũng nên đối nhà nhà cung cấp khác cho công ty"
"Tình cờ tôi cũng có quen biết một ông chủ, giờ chúng ta cứ đi đến đó, ở đó cái gì cũng có, tôi tin chắc chẩn sẽ tìm được dược liệu mà anh cần."
Sau đó.
Mặc kệ Sở Phong có đồng ý hay không, cô nhanh chóng kéo tay hẳn đi về phía trước!