Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 971




Chương 971

Cuối cùng anh cũng hiểu cái gọi là thổi gió bên gối, anh vừa nhận được niềm vui từ cô, hiện tại cô yêu cầu gì anh cũng sẽ đồng ý.

Du Ân lập luận cho chính mình: “Ai thổi gió bên gối chứ? Đừng dùng từ bừa bãi.”

“Ồ? Chẳng lẽ không đúng sao?” Phó Đình Viễn thấp giọng cười: “Bằng không, sớm muộn gì cũng không nói, còn phải đợi đến lúc này.”

Du Ân khó chịu: “Em làm gì có thời gian nói chuyện hả? Không phải vừa vào cửa đã bị anh…”

Nghĩ đến chuyện trong phòng tắm trước đó, Du Ân đỏ mặt và không thể tiếp tục nói nữa.

Phó Đình Viễn cố tình trêu chọc cô: “Tại sao em không nói trước trên điện thoại?”

“Còn không phải em sợ nói trên điện thoại không rõ ràng lại khiến anh tức giận à?” Du Ân trừng mắt.

Vấn đề của Đổng Văn Tuệ không phải là chuyện nhỏ.

Mà cô cũng hiểu tính khí của Phó Đình Viễn, anh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, hơn nữa cô cũng không quá chắc chắn Phó Đình Viễn sẽ lắng nghe cô, vì vậy sau khi cân nhắc rất nhiều, cô quyết định tốt hơn là nên nói chuyện trực tiếp với Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn nhìn cô chằm chằm và nhẹ nhàng nói: “Nếu em muốn bà ấy quay về, thì anh sẽ để bà ấy quay về, mọi chuyện đều nghe theo em.”

Du Ân ngây ngẩn cả người khi nghe anh nói những lời phục tùng như vậy.

“Anh…” Du Ân có chút không nói nên lời.

Cô còn tưởng rằng cô sẽ phải thuyết phục Phó Đình Viễn một cách nghiêm túc, không ngờ cô chỉ nói ra một câu mà anh đã đồng ý.

“Xem ra em còn chưa biết rõ sức hút của mình.” Phó Đình Viễn thấp giọng nói câu này, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.

Du Ân choáng váng cả người, cô… thực sự không biết rõ sức hấp dẫn của mình, chứ đừng nói đến việc cô có bao nhiêu ảnh hưởng đối với Phó Đình Viễn.

Sau khi hôn xong, Phó Đình Viễn thấp giọng nói: “Mấy ngày nữa anh sẽ đón bà ấy về nước, sau đó sẽ sắp xếp bà ấy ở một nơi khác, anh sẽ không để bà ấy xuất hiện trước mặt em, khiến em ấm ức, cũng sẽ không bà ấy làm tổn thương em lần nữa.”

Vì Du Ân, Phó Đình Viễn mới đưa Đổng Văn Tuệ trở lại.

Vì Du Ân không muốn anh bị người đời chỉ trích, cho nên anh đã thực hiện mong muốn của Du Ân, và anh cũng biết rằng Du Ân làm như thế là vì muốn tốt cho anh.

Ai tay Du Ân ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên khóe môi của anh xem như khen thưởng: “Cảm ơn anh.”

Sự thành toàn của Phó Đình Viễn đã cho cô đủ thể diện, đủ để khiến cô nở mày nở mặt trước Đổng Văn Tuệ.

Đổng Văn Tuệ vừa khóc vừa ồn ào cũng không thể thay đổi quyết định của Phó Đình Viễn, nhưng cô chỉ cần nói câu đầu tiên là được rồi.

Không phải Du Ân muốn cạnh tranh với Đổng Văn Tuệ trong những vấn đề này, chỉ là Đổng Văn Tuệ từ trước đến nay cứ thích ức hiếp cô.

Như vậy cũng tốt, để sau này Đổng Văn Tuệ không dám khinh thường cô nữa.

Phó Đình Viễn nghĩ rằng sau nửa tháng đào tạo của Du Ân, cuối cùng anh cũng có thể ở chung với Du Ân cả ngày lẫn đêm, nhưng anh và Du Ân đã bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại vào sáng sớm hôm sau.