Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 964




Chương 964

Hơi thở của người đàn ông mang theo mùi rượu nhàn nhạt, bá đạo và nhiệt tình, quét qua lý trí của Du Ân.

Sau khi hôn xong, người đàn ông dùng ngón tay thon dài vuốt ve gò má của cô, ghé sát tai cô thì thầm: “Anh rất nhớ em, cho nên mới tới đây chờ em.”

Du Ân đỏ mặt đẩy anh ra, rồi nhanh chóng khởi động xe rời đi.

Buổi tối, xe của bọn họ đậu bên đường, người ngoài nhìn vào cũng biết không khí bên trong rất kinh diễm.

Hơn nữa, bọn họ mới một chiều một đêm không gặp, thế mà anh lại nhớ cô thế này, cũng quá khoa trương rồi đó.

Trên đường trở về, Phó Đình Viễn im lặng và thành thật, Du Ân tập trung vào việc lái xe, trong khi anh nhắm mắt và dựa vào ghế phụ để nghỉ ngơi.

Sau khi đỗ xe ở tầng dưới, Du Ân đang định đi lên lầu, Phó Đình Viễn đã nắm tay cô nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi dạo một chút nhé?”

Du Ân cực kỳ ngạc nhiên, từ khi bọn họ bắt đầu làm vợ chồng đến bây giờ, chưa bao giờ nắm tay đi dạo cả.

Những gì phổ biến giữa các cặp vợ chồng khác thực sự là hiếm với họ.

Du Ân không thể từ chối lời đề nghị như vậy nên khẽ gật đầu.

Phó Đình Viễn nắm chặt tay cô, dẫn cô đi dọc theo con đường bên cạnh.

Ban đầu Du Ân không quen lắm, cô vừa ngại ngùng vừa căng thẳng, sau một lúc thì lòng bàn tay của cô đã đổ đầy mồ hôi.

Phó Đình Viễn dường như cũng không khá hơn là bao, lòng bàn tay không khô ráo và ấm áp như thường lệ.

Hai người dây dưa nhiều năm, nắm tay nhau đi dạo thực sự khiến mỗi người đều căng thẳng.

Phó Đình Viễn dừng lại trước, cúi đầu nhìn Du Ân và hỏi nhỏ: “Có lạnh không?”

“Không lạnh.” Du Ân lắc đầu.

Từ trước đến nay cô luôn sợ lạnh, ra ngoài đều mặc quần áo dày, hôm nay cũng vậy.

Hơn nữa, cho dù có lạnh, hiện tại cô cũng không cảm giác được, bởi vì đại não của cô sắp ngừng hoạt động rồi.

Phó Đình Viễn buông tay cô ra, lấy khăn tay từ trong túi ra lau lòng bàn tay cho hai người, sau đó cười nói: “Xem ra chúng ta đều có chút căng thẳng…”

Du Ân ho nhẹ một tiếng, vội vàng chuyển đề tài hỏi anh: “Anh chỉ mặc áo khoác, có lạnh không?”

“Không lạnh, không lạnh chút nào.” Phó Đình Viễn nói xong, lại nắm lấy tay cô, vững vàng bước đi.

Trái tim nóng, toàn thân đều nóng, làm sao có thể cảm thấy lạnh chứ?

Hai người không nói chuyện, cũng không có căng thẳng nữa, cứ như vậy chậm rãi nắm tay đi tới.

Họ cũng bắt gặp những người đi bộ tốp ba tốp năm trên đường, có cả những cặp vợ chồng trẻ và những cặp vợ chồng già, nhưng không có ngoại lệ, mọi người đều rất vui vẻ nắm tay nhau.

Đi được một lúc, Phó Đình Viễn dừng lại, ôm Du Ân vào lòng và hỏi: “Lúc trước khi anh đi công tác, em có nhớ anh không?”

Gần đây anh càng ngày càng nếm trải mùi vị nhớ nhung, không khỏi nghĩ đến bản thân vẫn luôn đi công tác, khi đó nhất định cô đã phải chịu khổ sở như vậy.