Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 944




Chương 944

Du Ân ngay lập tức ngửi thấy mùi chua chát nồng nặc từ lời nói của anh, liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Em đi thu dọn hành lý, tối nay sẽ có một cuộc họp mặt.”

Khi lừa được Phó Đình Viễn kết thúc cuộc trò chuyện, lúc này Du Ân đã có thể thu dọn hành lý và ổn định cuộc sống.

Những người tham gia khóa đào tạo này đều là những nhà biên kịch trẻ trong giới, hai người ở chung một phòng.

Trước đó Phó Đình Viễn nghe nói rằng hai người ở chung một phòng, anh đã lập tức sắp xếp cho cô ở một mình một phòng, sợ rằng cô sẽ không quen sống với người lạ.

Du Ân dở khóc dở cười: “Khi em còn đi học, luôn có vài người ở chung một phòng ký túc xá mà? Em có thể thích ứng được.”

Du Ân lại hỏi anh: “Chẳng lẽ anh chưa bao giờ sống trong ký túc xá sao?”

“Chưa.” Phó Đình Viễn trả lời dứt khoát.

Lúc còn đi học anh chưa từng ở trong trường, sau này đi du học, ông cụ Phó đã giúp anh mua một căn nhà gần trường, còn có đầy đủ bảo mẫu, quản gia, tài xế để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh. Điều kiện tốt như thế, sao anh có thể ở ký túc xá chứ.

Du Ân đành phải nói: “Được rồi, quả nhiên là cậu chủ nhà giàu mà.”

Cô cũng nhấn mạnh: “Anh thật sự không cần phải cố ý sắp xếp cho em đâu, em cũng không muốn trở nên đặc biệt giữa một đám người đâu.”

Người khác đều ở hai người một phòng, nhưng cô lại ở một mình, sẽ ra sao chứ? Chẳng phải giống như cô bị cô lập sao?

Sau này cô sẽ ở trong giới viết kịch bản trong một thời gian dài, cô không muốn đắc tội tất cả các biên tập đã tham gia khóa đào tạo này đâu.

Thấy cô kiên trì như thế, Phó Đình Viễn từ bỏ ý định để cô ở phòng một mình.

Du Ân vui mừng vì cô đã kiên trì, bởi vì nhà biên kịch nhỏ sống cùng cô rất dễ gần, và sau một thời gian, hai người họ đã trò chuyện rất ăn ý.

Sở dĩ cô ấy được gọi là biên kịch nhỏ là vì cô ấy kém Du Ân hai tuổi, có khuôn mặt baby dễ thương, hơn nữa cô ấy còn là người hay ăn vặt, khi nói về đồ ăn thì mắt cô ấy luôn tỏa sáng.

Buổi tối gặp nhau, mọi người cùng nhau dùng bữa tại nhà ăn của khách sạn và làm quen với nhau.

Cũng may là có bạn cùng phòng bên cạnh, người không giỏi giao tiếp xã hội như Du Ân cũng cảm thấy bớt gò bó và xấu hổ hơn.

Ngay sau khi Du Ân trở về phòng sau bữa tối, Phó Đình Viễn đã gọi điện tới.

“Hà Vĩ Niên sẽ đi dạy cho các em sao?” Giọng điệu của Phó Đình Viễn không phải là không chua chát, mà điều khiến anh càng chua chát hơn là khóa đào tạo của Du Ân sắp bắt đầu thì anh mới biết về chuyện của Hà Vĩ Niên.

“Ừ.” Thấy anh biết hết mọi chuyện, Du Ân chỉ có thể nói thật: “Anh ấy đến từ khoa văn hóa, phụ trách đào tạo biên kịch nên đến lớp cũng là chuyện bình thường.”

Phó Đình Viễn nghiến răng: “Vậy tại sao em không nói với anh trước?”

Hôm nay, vì thực sự nhớ Du Ân và không có gì để làm, anh đã nhờ Chu Nam giúp anh tìm một bản nội dung khóa đào tạo của họ để xem, anh không ngờ rằng có thể nhìn thấy tên của Hà Vĩ Niên trong danh sách.

“Anh cũng không hỏi mà.” Du Ân rất vô tội nói.