Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 942




Chương 942

Phó Đình Viễn càng bối rối hơn, Du Ân chỉ vào quả táo Adam của anh và tố cáo: “Cổ của anh bị sao vậy? Người phụ nữ nào ở bên ngoài đã cắn anh hả?”

Phó Đình Viễn tức giận cười với cô: “Người phụ nữ nào ở bên ngoài ư?”

Anh cò có người phụ nữ khác à?

Tại sao anh không biết thế?

“Chẳng lẽ không phải sao?” Giọng nói của Du Ân hơi run rẩy: “Em, em không có khả năng làm ra hành vi lỗ mãng như vậy được!”

Đột nhiên, Phó Đình Viễn cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại tức giận.

Hóa ra cô cho rằng dấu răng trên quả táo Adam của anh là do người khác cắn.

Nói thật, nếu không trải qua chuyện tối hôm qua, anh cũng không nghĩ cô lại làm ra chuyện như vậy.

Nhưng sự thật đã thắng hùng biện, vì vậy anh đã kể cho cô nguyên văn những gì cô đã làm tối qua, đặc biệt là nguồn gốc của dấu răng trên quả táo Adam của anh. Sau khi nghe điều này, khuôn mặt của Du Ân đỏ còn hơn trái táo.

Hóa ra yêu nữ mạnh bạo không kiêng nể gì trong miệng cô lại chính là cô!

Cô kéo chăn lên che mặt, giọng nói từ dưới chăn truyền ra: “Không thể nào!”

“Nhất định là anh lừa em!”

“Em không thể làm chuyện như thế!”

Du Ân không thừa nhận điều đó.

Phó Đình Viễn lôi cô ra khỏi chăn và nở nụ cười nham hiểm: “Nếu không thì em lại cắn anh một cái đi? So sánh xem cái hai giống hay khác nhau.”

Du Ân vùng vẫy: “Không.”

Phó Đình Viễn thấp giọng cười nói: “Không dám so sánh, vậy thì chính là thừa nhận rồi.”

Du Ân xấu hổ trượt vào trong lòng anh, chuyện gì đã xảy ra với cô tối qua vậy chứ? Mớ ngủ mà cũng làm ra loại chuyện này sao!

Và điều xấu hổ nhất là cô còn tố cáo anh có người phụ nữ khác bên ngoài.

Để xoa dịu sự bối rối và xấu hổ của cô, Phó Đình Viễn ôm cô thật chặt và nhẹ nhàng an ủi cô: “Du Ân, không có gì phải xấu hổ cả, anh rất thích.”

“Anh thích em như vậy ở trước mặt anh.”

Trong chuyện này, đàn ông có xu hướng thích người phụ nữ mình yêu càng chủ động, khiêu khích càng tốt.

Chỉ là tính cách của cô bình thường quá dè dặt, anh cũng không có đãi ngộ như vậy.

Du Ân thậm chí còn lúng túng hơn, vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào trong cánh tay anh, không chịu đứng dậy.

“Không phải em còn phải lên máy bay đi Bắc Kinh sao?” Phó Đình Viễn nhắc nhở, lúc này Du Ân vội vàng ngồi dậy.

“Em đi tắm rửa đi, anh làm điểm tâm, ăn xong anh đưa em ra sân bay.” Phó Đình Viễn nói như vậy, nhưng hai tay lại ôm eo cô, rất không nỡ tách ra.

Vì sao yêu lại khó khăn như vậy chứ, không phải xa cách thì cũng là có chuyện bất ngờ xảy ra.