Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 916




Chương 916

Du Ân không thèm để ý đến anh, bởi vì tối hôm qua anh không biết tiết chế.

Phó Đình Viễn vươn cánh tay dài, dễ dàng ôm người vào trong lòng, vô tội hỏi: “Không phải anh đã bảo vệ tốt cổ của em rồi sao?”

Du Ân tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh c còn không biết xấu hổ mà nhắc tới!”

Quả thật anh đã bảo vệ tốt cổ cô, nhưng chỗ khác thì không tha cho cô chút nào.

Du Ân muốn nói thêm, nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, áo choàng tắm của anh vốn chỉ khoác lỏng lẻo trên người anh nên khi anh ôm cô, nó gần như mở bung ra, còn cô thì mắc kẹt trong vòng tay không mảnh vải che thân của anh.

Cô tức giận đẩy anh ra, xoay người xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.

Trong lòng trống trơn, Phó Đình Viễn cũng không nản lòng mà còn ôm tâm trạng vui sướng đi xuống lầu với cô.

Đối với anh bây giờ, chỉ cần mỗi sáng thức dậy có Du Ân trong vòng tay, đó là điều hạnh phúc nhất.

Không quan trọng Du Ân có phớt lờ anh hay không.

Dù sao khi ở trên giường, anh sẽ khiến cô đối mặt với sự tồn tại của anh thật tốt.

Du Ân dùng máy ăn sáng để chuẩn bị một bữa sáng đơn giản. Khi định pha cà phê cho Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn đã đến ngăn cô lại: “Sau này buổi sáng em không cần chuẩn bị cà phê nữa, đổi thành sữa hoặc nước trái cây đi. Cháo gạo kiểu Trung cũng được.”

Du Ân khó hiểu: “Sao vậy?”

Phó Đình Viễn cúi đầu dựa vào vành tai trắng nõn của cô: “Tạo người, sau này cả thuốc, rượu anh cũng kiêng.”

Khi đến chỗ Hứa Hàng để lấy thuốc Bắc, Hứa Hàng nghe nói anh và Du Ân đã hòa giải, liền ân cần nhắc nhở anh nên bỏ thuốc lá và rượu bia, nên có một chế độ ăn uống và sinh hoạt lành mạnh, ngộ nhỡ tạo người thành công thì cũng tốt cho đứa nhỏ.

Tất nhiên, Hứa Hàng cũng chỉ nhắc nhở anh một chút, nhưng Phó Đình Viễn lại quyết định thực hiện nghiêm túc.

Du Ân giật mình trong chốc lát, sau đó ủ ê rũ mắt xuống, nói: “Có phải là anh quá lạc quan với chuyện này rồi không?”

Mặc dù đã điều trị ở chỗ bà cụ Hàn được vài tháng, nhưng bà cụ Hàn chưa bao giờ nói chắc chắn sẽ có hiệu quả, bây giờ anh có cần chuẩn bị những thứ này không?

 

Phó Đình Viễn ôm chặt eo cô: “Lạc quan không tốt sao? Nếu thành công thì sao? Bỏ thuốc lá và uống rượu sớm cũng không phải chuyện xấu.”

Du Ân không nói gì, chỉ lặng lẽ rút bàn tay đang định pha cà phê, thay vào đó là pha hai cốc nước cam mới vắt.

Nếu anh muốn kiêng, vậy cô tôn trọng mong muốn của anh.

Không biết vì sao, Du Ân phần nào cảm thấy Phó Đình Viễn sẽ là một người cha tốt trong tương lai, anh sẽ rất yêu thương các con của mình, đồng hành cùng chúng trong quá trình trưởng thành và dành cho chúng rất nhiều tình yêu thương của người cha, chứ không giống như ba mẹ của anh, chỉ sinh chứ không nuôi dưỡng và giáo dục.

Nghĩ đến đây, Du Ân chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

Nếu có thể, cô muốn có thêm mấy đứa con với Phó Đình Viễn. Cô tin rằng mình cũng sẽ là một người mẹ tốt, các con của họ sẽ lớn lên trong một môi trường tràn đầy tình yêu thương.