Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 897




Chương 897

Mà dược tính trên người Du Ân cũng đã tiêu tán đi rất nhiều, sau khi bị ông ta kéo ra ngoài vẫn có thể miễn cưỡng đứng vững được.

Đổng Lộ giương mắt nhìn Du Ân một lượt từ trên xuống dưới rồi bắt đầu đánh giá, nhịn không được tấm tắc nói: “Ồ, trông đẹp hơn trên tivi gấp nhiều lần, da thịt non mịn, sờ lên đúng là…”

Đổng Lộ nói mấy lời không có chút thiện ý nào, định giơ tay lên sờ mặt Du Ân, nhưng ai ngờ Du Ân đột nhiên nâng gối dùng sức húc về phần hông của ông ta, mặc dù cơ thể cô lúc này mềm oặt và không có chút sức lực nào, nhưng xuất phát từ tính phải bảo vệ mạng sống khác của người đàn ông, Đổng Lộ vẫn lùi lại theo bản năng để tránh đòn.

Chỉ có điều, ông ta vừa lùi một bước, mới đứng vững lại được chút thì phía sau bỗng dưng xuất hiện một bóng người vụt qua, người nọ ra đòn nhanh chuẩn tàn nhẫn, tung một cước cực mạnh vào chân ông ta, khiến ông ta đau đớn ngã quỵ trên mặt đất, mắt chỉ toàn thấy sao vàng.

Và đương nhiên, người bất ngờ xuất hiện và tung một cú đá với Đổng Lộ chính là Phó Đình Viễn, thời điểm nhìn thấy Đổng Lộ có ý đồ chiếm tiện nghi trên người Du Ân Phó Đình Viễn lập tức vọt ra, chỉ là không ngờ Du Ân đang không tỉnh táo mà vẫn cố dùng sức đẩy lùi Đổng Lộ, nhân lúc Đổng Lộ lui ra sau một bước, anh đã tranh thủ đá mạnh vào chân ông ta theo quán tính.

Phó Đình Viễn đá Đổng Lộ một cái xong vội chạy tới duỗi tay đỡ Du Ân lung lay sắp ngã vào trong lồng ngực mình, ôm cô thật chặt.

Vì không muốn anh quá lo lắng cho Minh, Du Ân tựa lên người anh nhẹ giọng nói: “Em vẫn ổn, không có việc gì cả.”

Quả thực cô thật sự không bị làm sao hết, ông cụ Đổng không làm gì với cô cả, chẳng qua là vì tác dụng của thuốc mê nên cơ thể cô mới bị rút cạn sức lực mà thôi.

“Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!”

“Mau giơ tay lên!”

Sau lưng Phó Đình Viễn, hai vị cảnh sát kia cũng vọt ra, một người trong đó tiến lên đè chặt Đổng Lộ xuống, một người khác thì khống chế tài xế của ông cụ Đổng.

Ban đầu Đổng Lộ còn cố tình liều mạng giãy giụa hòng chạy trốn, nhưng đối phương là cảnh sát trên tay cầm súng, nên lập tức ngoan ngoãn.

Về phần ông cụ Đổng, ông ta quỳ rạp trên mặt đất với vẻ mặt trắng bệch, đáy mắt là sự tuyệt vọng vô tận.

Cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc.

Thật không ngờ Phó Đình Viễn đã nghi ngờ ông ta từ trước, và trận đấu tối nay bọn họ đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, muốn truy tìm tung tích của Đổng Lộ thông qua ông ta, sau đó một lưới bắt hết bọn họ.

Mà lúc này, cảnh sát bên ngoài nhà xưởng cũng lập tức phá vỡ cửa sắt của nhà xưởng rồi vọt vào, tức khắc, khu nhà xưởng này đã bị cảnh sát bao vây, Đổng Lộ và cả Đổng Tâm Khiết bên trong có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát được.

Không biết là do quá tuyệt vọng hay quá uất hận, cảnh vật trước mắt ông cụ Đổng cứ thế tối sầm lại, và rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh.

Đồng Tâm Khiết ôm một cái hộp trong tay rồi chạy vọt ra ngoài, nhìn về phía Phó Đình Viễn và cảnh sát bọn họ, mở miệng quát: “Các người không được qua đây, nếu không tôi sẽ hủy hoại con dấu này!”

“Ngu xuẩn!” Phó Đình Viễn ôm Du Ân trong lòng, mở miệng mắng một câu chẳng chút khách khí.