Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 867




Chương 867

Cô nhất thời hoàn hồn lại, giơ tay lên đẩy Phó Đình Viễn ra, nhưng anh đã đè cô xuống tủ đầu giường bằng đôi chân dài, lòng bàn tay đang giữ chặt ót của cô, từ từ tấn công, càng hôn sâu hơn.

Du Ân đâu còn sức để phản kháng?

Cuối cùng khi Phó Đình Viễn buông cô ra, chân cô suýt mềm nhũn trượt xuống.

“Anh, anh không được làm như vậy.” Cô giơ tay lên khó khăn vịn vào vai người đàn ông, hoàn toàn không có khí thế kháng nghị.

“Em là vợ của anh, tại sao anh lại không được hôn?” Phó Đình Viễn tiếp tục giả vờ mất trí nhớ.

Du Ân bị từ “vợ” trong miệng của anh chọc cho mặt đỏ tía tai, trong ấn tượng của cô, anh chưa bao giờ gọi cô như vậy…

Phó Đình Viễn cụp mắt nhìn cô gái vì ngượng ngùng mà vùi thấp đầu vào ngực mình, vui vẻ đưa ra quyết định, sau này anh phải tiến hành tấn công bằng lời ngon tiếng ngọt đến cùng.

Trong ba năm kia anh chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt với cô, sau này anh phải nói cho cô nghe nhiều hơn.

Hai người cứ thế ôm nhau được một lúc, Phó Đình Viễn tỏ vẻ đáng thương cầu xin Du Ân: “Em hãy giúp anh nói với bác sĩ và Hứa Hàng rằng, tôi muốn xuất viện.”

“Anh không có vấn đề gì cả, nên không muốn ở trong bệnh viện nữa.” Trong bệnh viện chẳng có nơi nào thuận tiện để nói lời tình tứ, giống như ban nãy.

Bầu không khí và sự hứng thú đã được ấp ủ rồi, chỉ thiếu một hoàn cảnh thích hợp và một chiếc giường lớn chắc chắn là bọn họ có thể triền miên một thời gian dài.

Du Ân lo lắng hỏi: “Chẳng phải ban nãy anh vẫn còn đau đầu à?”

“Đó là bởi vì anh kích động khi nhìn thấy em, chắc chắn sau này anh sẽ không còn đau nữa.” Phó Đình Viễn còn lâu mới thừa nhận rằng ban nãy mình chỉ giả vờ đau đầu.

Trên thực tế, lần này anh gặp tai nạn chỉ là một vụ tông vào đuôi xe đơn giản, sơn xe cũng không bong tróc một chút nào, nhưng anh cố ý phóng đại vụ tai nạn này để kiếm cớ cho mình giả vờ mất trí nhớ, do đó làm sao anh có thể đau đầu được?

Du Ân còn chưa kịp nói gì, anh đã ôm chặt lấy cô lần nữa, giọng điệu vô cùng uất ức: “Môi trường trong bệnh viện quá ngột ngạt, nếu tiếp tục ở lại đây, anh sợ mình càng khó chịu hơn.”

Du Ân không biết phải nói gì, anh đang làm nũng với cô ư?

Tại sao mất trí nhớ lại thay đổi tính nết nhiều như thế?

“Anh lên giường nghỉ ngơi trước đi, để em đi tìm bác sĩ hỏi thử xem.” Cuối cùng Du Ân chỉ có thể vỗ về Phó Đình Viễn như vậy.

Phó Đình Viễn nắm lấy tay cô không chịu buông ra: “Anh sẽ đi cùng em, nếu không thì em bảo bác sĩ đến phòng bệnh của anh đi.”

Du Ân: “…”

Anh có cần phải bám lấy cô không chịu buông như thế không?

Nếu cô đã đồng ý ở lại thì tạm thời cô sẽ không rời đi.

Cô hít sâu một hơi, nghiêm mặt chất vấn anh: “Chắc anh biết trước đây anh đã đối xử với em như thế nào đúng không?”

“Anh biết.” Phó Đình Viễn nhướng mày, hơi khó hiểu tại sao Du Ân lại hỏi như thế.