Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 866




Chương 866

Đúng lúc này, ông cụ đang đứng bên cạnh hơi mệt mỏi lui xuống sân khấu, nói với Phó Đình Viễn rằng: “Nếu Du Ân đã ở đây với cháu, vậy thì ông quay về nghỉ ngơi trước.”

Tô Ngưng cũng đành lên tiếng: “Du Ân, nếu không thì tớ cũng về trước nhé?”

Dứt lời, Tô Ngưng lại cảnh cáo nhìn Phó Đình Viễn: “Nếu anh ta dám bắt nạt cậu, cậu phải gọi cho tớ ngay.”

Du Ân còn chưa kịp nói gì, Phó Đình Viễn đã giành cam kết với Tô Ngưng trước: “Chuyện cô vừa nói sẽ không xảy ra đâu.”

Để bày tỏ tấm chân tình của mình, anh lại ôm chặt Du Ân vào lòng.

Du Ân cực kỳ cạn lời, anh đang biến thành bạch tuộc à? Cứ bám lấy cô mãi không chịu buông ra.

Tô Ngưng trợn mắt, xoay người rời đi, ông cụ cũng nhìn Phó Đình Viễn bằng ánh mắt sâu xa, rồi mới xoay người rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, bây giờ Phó Đình Viễn mới vui vẻ cụp mắt nhìn Du Ân ở trong lòng mình hỏi: “Em thật sự sẽ không rời xa anh đúng không?”

Đáy mắt của người đàn ông không hề che giấu niềm vui sướng, khiến trái tim của Du Ân khẽ run lên.

Cô không trả lời thẳng câu hỏi của Phó Đình Viễn, mà nghiêm nghị nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Chuyện gì vậy?” Giọng điệu của Phó Đình Viễn nhẹ nhàng, tâm trạng của anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt nghiêm túc của Du Ân.

“Phó Đình Viễn, thật ra, cơ thể của em không thể sinh con, nếu anh kiên quyết ở bên em, có lẽ anh sẽ phải đối mặt với tiếc nuối cả đời không có con, mà Phó thị cũng sẽ… không có người nối nghiệp.” Dứt lời, Du Ân liền dời mắt đi.

Nếu Phó Thiến Thiến vẫn còn sống, có lẽ anh vẫn có thể cân nhắc việc nuôi con của Phó Thiến Thiến làm người thừa kế.

Nhưng bây giờ…

“Anh không hề cảm thấy chuyện không có con là điều tiếc nuối.” Phó Đình Viễn nhấc tay lên, khẽ xoay mặt cô lại, hai người lại bốn mắt nhìn nhau.

“Du Ân, thật ra anh cảm thấy người tiếc nuối cả đời vì không có con chính là em, nhưng em lại áp đặt suy nghĩ này lên người anh.” Thật ra lúc nói những lời này, Phó Đình Viễn hơi dè dặt, sợ Du Ân sẽ nổi giận.

“Em—” Du Ân há miệng không nói nên lời, bởi vì quả thật những gì Phó Đình Viễn nói cũng có lý.

Kể từ khi phát hiện ra vấn đề trên người cô, anh chưa bao giờ nhắc đến một chữ anh để tâm đến việc cô không thể sinh con, cũng chưa từng có hành vi nào để tâm đến.

“Chỉ cần có thể ở bên em, mấy chuyện khác anh đều không quan tâm.” Ngón tay cái của Phó Đình Viễn vuốt v3 cằm của Du Ân: “Hơn nữa, em tốt như vậy, ông trời sẽ không bạc đãi em đâu.”

Dứt lời, đôi môi nóng bỏng của anh cũng bao phủ lấy Du Ân.

Cả người Du Ân cứng đờ.

Anh quá tự nhiên rồi đó, cô luôn nhấn mạnh với anh rằng bọn họ đã ly hôn rồi, tại sao bây giờ anh lại hôn cô?