Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 775




Chương 775

Vốn dĩ anh muốn nhắc đến Dịch Thận Chi trước mặt cô, muốn cô nói vài lời trước mặt Chu Mi, để Chu Mi đừng hận Dịch Thận Chi nhiều nữa, cũng đừng chìm đắm trong nỗi nhớ Dịch Thận Chi, ai ngờ chính anh lại tự rước lấy họa.

Nhưng không có gì để nói, bởi vì mặc dù bây giờ anh là một người đàn ông tốt, nhưng trước đó anh thật sự chẳng tốt hơn Dịch Thận Chi là bao.

Vậy nên đành phải thành thật ngậm miệng, không trả lời một câu nào.

Tiết Quân cũng trở về từ phòng vệ sinh, cả hai không còn nói về chủ đề này nữa.

“Hứa Hàng đâu?” Tiết Quân hỏi với giọng khó hiểu khi không thấy con trai mình.

Phó Đình Viễn giúp Hứa Hàng che giấu: “Bệnh viện có chuyện, cậu ấy về trước rồi ạ.”

Tiết Quân hiểu ra: “Vậy thì chúng ta ăn thôi, mặc kệ nó.”

Sau khi ăn trưa, cả ba lên đường đến An Thành.

Từ Giang Thành đến An Thành phải mất hơn hai giờ lái xe với tốc độ cao, Tiết Quân không ngờ Phó Đình Viễn sẽ đích thân lái xe chở họ đi, sau khi lên xe, bà ấy mỉm cười và nói với Phó Đình Viễn: “Bác còn tưởng cháu sẽ phái một tài xế lái xe chứ.”

Phó Đình Viễn liếc nhìn Du Ân đang ở bên cạnh, ấm áp nói: “Đường xa như vậy, để người ngoài lái xe thì cháu không an tâm ạ.”

Tiết Quân ngay lập tức vỗ nhẹ vào cánh tay của Du Ân bên cạnh và nói: “Nhìn Xem Đình Viễn chu đáo như thế nào, luôn đặt sự an toàn của cháu lên hàng đầu đấy.”

Du Ân không biết Tiết Quân có cố ý hay không, luôn đưa mối quan hệ của cô và Phó Đình Viễn trở thành một mối quan hệ thân mật, vậy thì chắc là Hứa Hàng đã nói với Tiết Quân về chuyện cô và Phó Đình Viễn đã chia tay rồi nhỉ.

Tiết Quân đương nhiên biết tâm ý của Phó Đình Viễn, cũng không thể nhẫn tâm nhìn hai người trẻ tuổi phải chịu đựng nhiều đau khổ, cho này bà ấy mới làm như vậy.

“Đàn ông ấy mà, hầu hết đều không giác ngộ được cho đến khi gặp được tình yêu đích thực.” Tiết Quân lại bắt đầu phàn nàn về con trai mình: “Hứa Hàng nhà bác chính là thế đó.”

“Bác thực sự lo lắng cho cuộc hôn nhân của nó.”

“Lần trước bác đã giới thiệu một cô gái cho nó, người ta mặc váy ngắn đến gặp nó, nó lại lạnh mặt giáo huấn người ta một trận, cả buổi chỉ truyền bá kiến thức về y học cổ truyền Trung Quốc khiến cô gái khóc ròng.”

“Chẳng phải người ta mặc váy ngắn là để khoe chân dài sao?”

“Một lần khác, một cô gái khác, nó trực tiếp hỏi cô ấy có phải cắt mắt hai mí và độn mũi không. Cô ấy tức giận đến mức quay đầu bỏ đi luôn.”

Tiết Quân ôm ngực kể lể với Du Ân: “Cháu nói xem, với EQ của nó thì cả đời này chắc bác cũng không được ẵm cháu trai quá?”

Du Ân cảm thấy buồn cười trước lời nói của Tiết Quân, cô có thể tưởng tượng ra những hình ảnh xấu xa của Hứa Hàng đối với những cô gái đó, nhưng cô vẫn an ủi Tiết Quân: “Chuyện này cũng tùy duyên, gặp được người ưng ý thì cưới ngay thôi ạ.”

“Cũng sẽ có ngày bác được ẵm cháu trai thôi.” Du Ân cảm thấy Tiết Quân còn đáng yêu hơn tên Hứa Hàng kia.

Chỉ cần Hứa Hàng có một chút đáng yêu của Tiết Quân, thì cũng không đến nỗi đánh mất một cô gái tốt như Tống Nghênh.