Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 730




Chương 730

Diệp Văn và Thư Ninh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cô cuối cùng cũng đồng ý, họ thực sự sợ Du Ân sẽ không cần, phải biết rằng Du Ân chính là báu vật của hai người họ bây giờ, họ chỉ hận không thể dâng cho Du Ân mọi thứ tốt nhất trên đời này.

Nếu không phải tính tình của Du Ân luôn trầm mặc và dè dặt, không thích chạy theo danh lợi, cũng không thích phô trương, nếu không thì bọn họ đã cho cô vô số xe hơi và biệt thự sang trọng rồi.

Tô Ngưng ở bên cạnh nói đùa: “Chú dì, như vậy thì không phải cháu sẽ cướp con gái quý giá của chú dì đi rồi sao?”

Diệp Văn cười nói: “Cướp gì chứ? Khi cháu đi đóng phim thì để con bé sống ở nhà này, khi cháu ở thủ đô thì con bé sẽ đến sống với cháu, vậy là tốt rồi.”

“Có cháu ở bên cạnh, con bé nhất định sẽ vui vẻ cả ngày.”

Giọng nói của Diệp Văn trầm xuống, mấy người bọn họ lại vui vẻ nở nụ cười.

Du Ân thích một môi trường ấm áp và hòa thuận như vậy, đây là sự ấm áp và hòa thuận mà cô chưa từng trải qua khi sống cùng nhà với Du Thế Quần và trong ba năm kết hôn với Phó Đình Viễn.

Tô Ngưng cũng thích cảm giác này, gia đình ban đầu của cô ấy là một đống hỗn độn, bố mẹ cô ấy cực kỳ tham tiền và trọng nam khinh nữ, cho đến bây giờ họ vẫn cứ vòi tiền của cô ấy.

Tô Ngưng ăn trưa ở nhà họ Diệp, sau bữa trưa, Du Ân theo Tô Ngưng đến thăm nhà mới của cô ấy.

Là một nữ diễn viên nổi tiếng, Tô Ngưng có tiềm lực tài chính, nên địa điểm cô ấy mua sẽ không quá tệ, hơn nữa các biện pháp an ninh cũng rất tốt.

Căn nhà được trang trí đẹp mắt, rộng hơn 140m2, Tô Ngưng có thể xách túi dọn vào ở luôn.

Nhìn căn nhà ngăn nắp gọn gàng, Du Ân không khỏi cảm thán: “Cậu làm việc nhanh thật đấy.”

“Tớ cũng thường xuyên ra ngoài quy phim nên chỉ mang theo một số thứ cần thiết đến thôi, đa số là quần áo và đồ trang điểm.”

Căn nhà có hai phòng ngủ và phòng khách, Tô Ngưng chỉ để một phòng ngủ và phòng khách, phòng còn lại được sửa đổi thành phòng khách, có thể thấy sao nữ quan tâm đến quần áo hơn bất cứ thứ gì khác.

Du Ân lại liếc nhìn căn bếp sáng sủa và sạch sẽ, nói đùa: “Cậu cứ nhìn thôi chứ đừng ăn khói lửa nhân gian nha.”

“Cứ nói tớ không biết nấu ăn luôn đi.” Tô Ngưng nói xong thì cười ha hả.

Pha cho Du Ân một tách trà thơm, cả hai ngồi trên ghế sofa và trò chuyện.

Du Ân đã nghe rất nhiều chuyện phiếm từ Tô Ngưng, chẳng hạn, một ngày sau khi giỗ bảy ngày đầu của Phó Thiến Thiến, Đổng Văn Tuệ đã bị Phó Đình Viễn đưa ra nước ngoài.

“Nghe nói Đổng Văn Tuệ sống chết không chịu đi, nhưng thái độ của Phó Đình Viễn vô cùng kiên quyết, hơn nữa ông cụ cũng ủng hộ quyết định của Phó Đình Viễn, cho nên bà ta bị đuổi đi cho dù khóc đến mức chết đi sống lại.” Lúc nói những lời này, trông Tô Ngưng rất hả giận.

Một người phụ nữ như Đổng Văn Tuệ đáng bị đuổi đi.

Nghe có vẻ tệ, nếu Đổng Văn Tuệ tiếp tục ở lại Giang Thành, Phó Đình Viễn có lẽ sẽ độc thân cả đời, đừng nói là Du Ân, cho dù Phó Đình Viễn kết hôn với người phụ nữ khác, sợ là sẽ không được bao lâu thì người ta cũng bị Đổng Văn Tuệ chọc tức đến mức ly hôn thôi.

“Ừm.” Du Ân cúi đầu nhấp một ngụm trà thảo mộc mà không có ý kiến gì.

Tô Ngưng xúc động nói: “Thực ra, Phó Đình Viễn cũng khá đáng thương. Bố anh ta không yêu mẹ anh ta, còn em gái thì không hiểu chuyện, cuộc sống của anh ta khá là thê lương.”

Tô Ngưng nói thêm: “Trước đây tớ vẫn không hiểu tại sao ông nội của anh ta nhất quyết để anh ta cưới cậu, nhưng bây giờ tớ đã hiểu.”