Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 717




Chương 717

Du Ân rời khỏi Giang Thành chỉ để lại cho anh một bức thư như vậy, rõ ràng là muốn lặng lẽ chia tay với anh, hơn nữa từ khi rời đi, Du Ân đã không gọi cho anh một cú điện thoại hay một tin nhắn nào cả, sau khi lo xong xuôi hậu sự cho Phó Thiến Thiến, đây đã là giới hạn lớn nhất của Phó Đình Viễn.

Dịch Thận Chi và Giang Kính Hàn đều lo lắng: “Làm sao bây giờ?”

Ông cụ đã lớn tuổi rồi, Đổng Văn Tuệ thì suy sụp vì cái chết của Phó Thiến Thiến, Phó Giang thì đang ở nước ngoài xa, nghe nói vì vụ bắt cóc mà ông ta cũng bị thương nặng, không thể tự bảo vệ mình, ngay cả đám tang của con gái mà ông ta cũng không về.

Bây giờ bên cạnh Phó Đình Viễn không còn ai cả, cũng chỉ có ba người bạn tốt là họ thôi.

Nhìn Phó Đình Viễn lúc này, tất cả đều cảm thấy đau lòng và buồn bã.

Dịch Thận Chi căm hận trừng mắt nhìn người đàn ông phờ phạc trên giường bệnh: “Nhìn tiền đồ của cậu ta đi, chúng ta đều từng trải qua cửu tử nhất sinh rồi, không ngờ lại vì một người phụ nữ mà không gượng dậy được!”

Giang Kính Hàn không thích nghe những lời nói kinh thường tình yêu của Dịch Thận Chi: “Cậu cứ mạnh miệng đi, chờ đến khi người phụ nữ cậu yêu không cần cậu nữa, để xem cậu có kiên cường hơn lão Phó không.”

Dịch Thận Chi khinh thường nói một câu: “Phụ nữ thôi mà, cùng lắm thì tìm một người khác thôi.”

Khi giọng nói của Dịch Thận Chi thốt ra, Chu Mi gõ cửa và bước vào phòng.

Giang Kính Hàn ngay lập tức liếc nhìn Dịch Thận Chi như thể đang xem kịch hay. Hiện tại Dịch Thận Chi và Chu Mi đang ở bên nhau, nhất định là Chu Mi đã nghe thấy câu nói kia của anh ta.

Giang Kính Hàn rất muốn nhìn thấy sự tức giận của Chu Mi và sự ngượng ngùng của Dịch Thận Chi, nhưng anh ta thật sự đánh giá thấp sự bình tĩnh của Chu Mi rồi, cô ta nói như không có chuyện gì: “Tôi tới đưa một số tài liệu.”

Mặc dù Phó Đình Viễn đang ở trong bệnh viện nhưng khi tỉnh lại vẫn phải xử lý một số công việc, hiện tại phần lớn công việc của Phó thị đều do Chu Mi và Chu Nam giải quyết, nhưng có một số việc trong số đó phải do Phó Đình Viễn ký.

Chu Mi đặt tài liệu xuống, hỏi Dịch Thận Chi vài lời về tình trạng thể chất của Phó Đình Viễn, rồi dự định rời đi.

Giang Kính Hàn cười nói với cô ta: “Trợ lý Chu, mấy năm nay cô càng ngày càng có năng lực, sau này ai cưới được cô thì đúng là may mắn, cô có thể giỏi việc nhà đảm việc nước mà.”

“Cảm ơn lời khen của luật sư Giang.” Sao Chu Mi có thể không nghe ra Giang Kính Hàn đang cố ý nói điều này với Dịch Thận Chi chứ, nên chỉ nhẹ giọng đáp rồi quay đi.

Dịch Thận Chi sẽ không kết hôn với cô ta, cho dù Giang Kính Hàn có kích thích cô ta như thế nào, cũng vô dụng.

Sau khi Chu Mi rời đi, Giang Kính Hàn tiếc nuối hỏi Dịch Thận Chi: “Cậu thật sự không muốn tu thành chín quả với Chu Mi sao?”

Giang Kính Hàn ngưỡng mộ Chu Mi từ tận đáy lòng: “Cho dù cô ấy không xuất thân trong gia đình hiển hách, nhưng cô ấy có năng lực vượt trội, có thể giúp cậu gánh đỡ giang sơn của Dịch thị.”

Giang Kính Hàn cũng không phải đang thổi phồng gì cả, Chu Mi quả thực rất xuất sắc.

Trong những năm qua, với tư cách là trợ lý đắc lực của Phó Đình Viễn, cô ta đã ở bên Phó Đình Viễn rèn luyện rất nhiều và có thể tự mình quản lý một công ty, nếu không phải cô ta trung thành một lòng góp sức cho Phó thị thì ngoài kia có cả tá công ty đợi cướp cô ta về đấy.