Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 680




Chương 680

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Phó Đình Viễn, Đổng Văn Huệ không nói hai lời lập tức xách hành lý của mình đi xuống lầu.

Phó Đình Viễn cho người vào giúp bà ta xách hành lý, Đổng Văn Huệ vẫn chưa từ bỏ ý định bèn đứng trong sân gọi với sang nhà bên cạnh của Từ Sướng nói một câu: “Phó Thiến Thiến, mẹ hỏi con lần nữa, con có đi hay không?”

Rèm của một căn phòng trên tầng hai được kéo ra, bóng dáng của Phó Thiến Thiến xuất hiện trong tầm mắt của Đổng Văn Huệ, Đổng Văn Huệ chỉ nhìn thoáng qua một cái đã giận đến mức trợn tròn mắt, không phải lý do nào khác mà là vì áo quần trên người Phó Thiến Thiến đã bị cởi hết một nửa, Từ Sướng ôm choàng lấy cô ta từ phía sau, mặt Phó Thiến Thiến đã rơi vào trạng thái ý loạn tình mê.

Cô ta nhoài người bên cửa sổ lười biếng nói với Đổng Văn Huệ: “Mẹ, con với Eric yêu thật lòng mà, sao mẹ lại muốn ép chúng con tách ra chứ? Không phải anh của con đã đuổi con ra khỏi nhà rồi à, mọi người cứ coi như không có con trong gia đình này đi.”

Đổng Văn Huệ hét lên: “Yêu thật lòng cái gì? Chân trước của cậu ta còn đặt một chỗ với Thẩm Dao mà chân sau đã tình nồng với con rồi, một người đàn ông chân đạp hai thuyền như cậu ta thì có thể thật lòng đến thế nào đây?”

“Còn nữa, chính cậu ta là người đã hại Thẩm Dao phải vào ngục, Lâm Như cũng bị cậu ta ép đến con đường chết, cậu ta tiếp cận con là vì muốn trả thù chúng ta thôi.”

Nhưng bất kể có tận tình khuyên bảo như thế nào, từ đầu đến cuối, Phó Thiến Thiến cũng không hề có ý định thay đổi quyết định, bà ta không thể làm gì khác ngoài việc cắn răng rời đi trước.

Lúc Đổng Văn Huệ chuẩn bị rời đi, đột nhiên bà ta nhìn thấy người đàn ông đang ôm Phó Thiến Thiến từ phía sau chợt bày ra một động tác cầm súng, không chỉ vậy, anh ta còn mô phỏng tư thế bắn súng khiến Đổng Văn Huệ run rẩy cả người, hai chân mềm nhũn suýt nữa đã ngã khụy xuống đất. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cái tên Từ Sướng này thật sự muốn mạng của tất cả bọn họ, chỉ đáng tiếc cho đứa con gái ngu ngốc của bà ta…

Suýt nữa Đổng Văn Huệ đã lăn ra đất, lúc bước lên xe do Phó Đình Viễn sắp xếp, khuôn mặt bà ta đã tái mét, lạnh lùng bảo tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.

Phía sau cửa sổ, Phó Thiến Thiến xoay người ôm cổ Từ Sướng, cả hai hôn nhau một cách nóng bỏng.

Lúc Phó Thiến Thiến đã cởi hết quần áo thì đột nhiên Từ Sướng dừng động tác lại, trầm giọng hỏi cô ta: “Tại sao em không đi cùng mẹ em? Mẹ em đã nói anh đến mức như vậy rồi mà em vẫn không sợ anh sao?”

Phó Thiến Thiến khinh thường nói: “Em không tin những lời bà ấy nói đâu, sao anh lại tìm cách trả thù bọn em chứ?”

Phó Thiến Thiến nói xong lại đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh rồi nói với giọng điệu si mê: “Một người đàn ông có lòng dạ độc ác sao có thể đẹp trai như này chứ?”

Từ Sướng nghe xong câu nói của cô ta bèn cười phá lên, Phó Thiến Thiến mếu mếu miệng nói: “Bây giờ đám người anh của em muốn tách em và anh ra, càng làm vậy em lại càng không tách ra, để cho anh ấy tức chết đi, ai bảo ngày nào anh ấy cũng giúp Du Ân kia rồi nổi điên với em.”

Từ Sướng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Chỉ vì giận dỗi bọn họ mà ngay cả mạng em cũng không để tâm luôn à?”

Phó Thiến Thiến trả lời không chút do dự: “Tất nhiên rồi.”

Tuy ngoài mặt Từ Sướng nở một nụ cười ấm áp nhưng trong lòng lại vô cùng chán ghét và khinh thường, Phó Thiến Thiến này đúng là quá ngu xuẩn.

Thật sự không hiểu tại sao rồng trong loài người như Phó Đình Viễn lại có một cô em gái ngu xuẩn như vậy.