Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 661




Chương 661

“Không sao đâu.” Du Ân nghĩ nghĩ gì đó rồi cũng lên tiếng thanh minh: “Nhưng em cũng có điều muốn nói rõ với anh, sau này em sẽ không kết giao với bọn họ.”

“Ừm.” Phó Đình Viễn không hề do dự, lập tức đồng ý với cô.

Mẹ anh và Phó Thiến Thiến có đạo đức suy đồi, bọn họ sẽ mãi mãi không thể sống hòa hợp được với Du Ân, cho nên anh cũng không bắt buộc cô.

Du Ân vốn đang ngồi trên mép giường của Phó Đình Viễn, hai người nói xong mấy lời này, Phó Đình Viễn liền giơ tay kéo người cô vào trong lồng ngực anh, từ lúc vừa mới tỉnh lại anh đã muốn ôm cô như vậy rồi.

Chỉ có như thế, mới có thể đem lại cho anh cảm giác an toàn.

Vào khoảnh khắc chiếc xe kia lao tới, anh không phải không sợ hãi.

Anh sợ sẽ không được gặp lại cô nữa, sợ sẽ không có cơ hội bù đắp những thương tổn mà anh gây ra cho cô năm đó, sợ sẽ không có cơ hội trao cho cô tất thảy những điều tốt nhất trên thế gian này, khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.

“Anh ngoan ngoãn nằm im đi.” Du Ân sợ miệng vết thương bị rách, mặc dù hiện tái vết máu bầm trong đầu anh là điểm chết người, nhưng trên người anh vẫn còn vài chỗ bị thương.

Phó Đình Viễn không cử động, tiếp tục ôm cô, thấp giọng nói: “Trước lúc xảy ra chuyện chúng ta còn đang thương lượng chuyện tới nhà em cầu hôn, giờ chúng ta tiếp tục đi.”

Du Ân: “…”

Tình yêu này của anh cũng quá lớn rồi đấy, người thì vẫn đang nằm trên giường bệnh, nhưng đầu lại nghĩ đến chuyện cầu hôn.

Cô có chút bất lực chuyển sang đề tài khác: “Bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi nhiều.”

Đáy mắt Phó Đình Viễn xẹt qua tia bi thương nồng đậm: “Anh vì em mà đến mạng sống cũng không cần, em vẫn chưa chịu gả cho anh sao?”

Kỳ thật, nếu cẩn thận ngẫm lại, Phó Đình Viễn còn phải cảm ơn hành động này của Từ Sướng và Thẩm Dao mới đúng, anh dùng máu dùng thân thể mình để bảo vệ Du Ân, như vậy đồng thời có thể biểu lộ tình ý kiên định của anh với Du Ân.

Sau đó, anh có thể dựa vào tình cảm này để khiến cô đồng ý tái hôn với anh.

Cho dù có phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ, anh cũng chấp nhận làm, chỉ cần có thể khiến cô chấp nhận gả cho anh thêm lần nữa là được.

Nhìn thấy biểu cảm tổn thương của Phó Đình Viễn, Du Ân vội vàng nói: “Không phải em không muốn gả, mà là em đang lo lắng cho tình trạng sức khỏe hiện tại của anh, không thích hợp để nói mấy loại chuyện này.”

Phó Đình Viễn đã nắm bắt được lỗ hổng trong lời nói của cô, lập tức hỏi lại: “Cũng không phải không muốn gả? Tức là em đồng ý gả cho anh rồi?”

Du Ân: “…”

Phó Đình Viễn vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó cúi đầu hôn cô, hôn xong lại nói với vẻ vẻ vui sướng: “Thật tốt quá.”

Không đợi Du Ân kịp nói thêm cái gì, anh đã áp trán mình vào trán cô, rồi nhẹ giọng hứa hẹn: “Du Ân, tin anh, lần này anh nhất định sẽ không phụ em.”