Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 588




Chương 588

Phó Đình Viễn muốn thuyết phục Du Ân quên đi những chuyện không vui trong quá khứ và tha thứ cho anh.

Du Ân hoàn toàn không làm theo ý anh, ngước mắt lên và cau mày nói: “Tôi có thể thoát khỏi quá khứ đó rất tốt.”

Chính sự dây dưa của anh đã khiến cô rơi vào tình cảnh hiện tại, cô đã quyết tâm vạch ra một lằn ranh với quá khứ rồi.

Phó Đình Viễn nghẹn họng vì những lời này, nhưng anh không thể làm gì được với cô.

Hai mươi phút sau, Chu Mi lái chiếc xe mà Du Ân từng lái đến, Du Ân lái xe ra ngoài mua đồ, Phó Đình Viễn đang thảo luận công việc với Chu Mi. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tuy nhiên, không lâu sau khi cả hai bắt đầu, Phó Đình Viễn lại nhận được cuộc gọi từ Thẩm Thanh Sơn.

Phó Đình Viễn không muốn tiếp xúc với người nhà họ Thẩm chút nào, vì vậy anh đã dứt khoát dập máy.

Nhưng Thẩm Thanh Sơn đã nhanh chóng gọi lại, Phù Đình Viễn dửng dưng nhấc máy: “Ông Thẩm, có chuyện gì sao?”

Thẩm Thanh Sơn thở dài trên điện thoại và nói: “Đình Viễn, tôi biết rằng tôi vạch trần chuyện bố mẹ cậu, làm cậu rất tức giận…”. truyện tiên hiệp hay

Lời nói của Thẩm Thanh Sơn đã bị Phó Đình Viễn cắt ngang: “Ngại quá, tôi không tức giận. Nói trắng ra, đó là việc của họ, không liên quan gì đến tôi, và nó không ảnh hưởng gì đến tôi một chút nào cả.”

Thẩm Thanh Sơn nhất thời nghẹn họng, sau đó lại nói: “Nhưng gần đây không phải cậu đóng cửa không ra khỏi nhà sao? Phó thị đã đánh mất mấy dự án, sao lại không có ảnh hưởng chứ?”

Phó Đình Viễn giễu cợt: “Tôi đóng cửa là vì đang theo đuổi phụ nữ, ông cho rằng tôi không dám gặp ông sao? Hay là ông cho rằng mất mấy dự án kia là Phó thị sẽ phá sản?”

Câu nói của Phó Đình Viễn khiến Thẩm Thanh Sơn khó chịu tức giận.

Phó Đình Viễn bỏ rơi con gái ông ta như một cái chổi, nhưng lại dành nhiều thời gian cho Du Ân như vậy, Thẩm Thanh Sơn không tức giận mới là lạ.

Thẩm Thanh Sơn muốn ngắt cuộc gọi, nhưng lại nhớ rằng con gái Thẩm Dao đã bảo ông ta cố gắng trò chuyện với Phó Đình Viễn, vì vậy ông ta phải tiếp tục trò chuyện với Phó Đình Viễn.

Thẩm Thanh Sơn thỏa hiệp: “Được được, không ảnh hưởng gì đến cậu cả.”

Phó Đình Viễn vô cùng chán ghét: “Nếu không có chuyện gì thì cúp máy đi.”

“Là thế này, Đình Viễn, hôm nay tôi gọi điện để làm hòa với cậu, chúng ta đừng đấu đá nhau nữa, được không? Người ngoài đang chê cười, nói rằng hai nhà chúng ta suýt trở thành thông gia, thế mà bây giờ lại đối đầu gay gắt như thế.” Lời nói của Thẩm Thanh Sơn hoàn toàn ngược lại lòng ông ta.

Theo tính cách của ông ta, làm sao ông ta có thể chủ động tìm kiếm làm hòa với Phó Đình Viễn chứ, Phó Đình Viễn còn là một hậu bối nữa chứ.

Nhưng để giữ chân Phó Đình Viễn, cãi nhau thì chắc chắn sẽ không có tác dụng gì, nên ông ta chỉ có thể cầu hòa.

Thẩm Thanh Sơn bất thường như vậy, lập tức khiến Phó Đình Viễn cảnh giác.

Anh đã từng lĩnh giáo sự quỷ quyệt của Thẩm Thanh Sơn, và đương nhiên anh sẽ không tin rằng Thẩm Thanh Sơn sẽ chân thành làm hòa với anh.

Nhưng nếu Thẩm Thanh Sơn không thành tâm cầu hòa, vậy tại sao lại gọi cho anh và nói những điều như vậy?

Du Ân!