Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 56




Phó Đình Vân ôm một bụng lửa giận, xoay người rời đi, đóng cửa nhà cô thật mạnh khiến nó rung động.

Du Ân cảm thấy anh quá không nói lý rồi, trong mắt anh chẳng phải cô chỉ yêu tiền tài địa vị thôi sao, tại sao bây giờ cô thừa nhận, anh lại tức giận như vậy?

Cũng không biết vì sao, vừa mới sau khi đấu khẩu với Phó Đình Viễn một trận thì cô lại bỗng nhiên có linh cảm mới cho kịch bản, cô nhanh chóng chạt đến ngồi trước bàn máy tính, tay cực nhanh gõ bàn phím, viết ra ý tưởng mới.

Sáng hôm nay Du Ân vừa mới tỉnh lại đã nhận được cuộc gọi của Chung Văn Thành, Chung Văn Thành thử hỏi thăm cô qua điện thoại: “Tối hôm qua Phó Đình Viễn đến tìm cô?”

Du Ân ngạc nhiên không thôi, sao Chung Văn Thành lại biết Phó Đình Viễn đến gặp cô? Dù sao thì lúc đó cũng hơn nửa đêm rồi.

Nhưng cô vẫn thẳng thắn đáp: “Đúng vậy.”

Chung Văn Thành lại hỏi: “Cô khiến anh ta tức giận?”

Du Ân nghĩ đến bộ dạng đập cửa bỏ đi của Phó Đình Viễn, khẽ gật đầu trả lời: “Hình như là vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Chung Văn Thành thờ dài nói: “Sáng sớm hôm nay anh ta đến tìm tôi, nói muốn sửa kịch bản, muốn đổi thành nam chính và ánh trăng sáng ở bên nhau, Vương phi chính thất bị phế.”

Chung Văn Thành nói tiếp: “Vì lúc trước đã đàm phán xong xuôi, cứ dựa theo ý tưởng của cô mà tiến hành thôi nhưng bỗng nhiên anh ta lại muốn sửa, cho nên tôi nghĩ có phải là sau bữa tiệc tối hôm qua hai người đã gặp nhau không, sau đó còn cãi nhau”

Du Ân:”..”

Phó Đình Viễn cũng đúng là ngây thơ mà, vì cô chọc giận anh nên anh muốn gây khó dễ cô, muốn cô sửa kịch bản?

Chung Văn Thành cũng đau đầu: “Anh ta làm như vậy khiến chúng ta quả bị động, tôi sẽ tự mình đi tìm anh ta nói chuyện, nếu thật sự không thể nào vui vẻ hợp tác với nhau, thì không cần hợp tác nữa.”

Tuy rằng trong quá trình sáng tác một bộ phim truyền hình sẽ có rất nhiều lần phải sửa chữa lại kịch bản nhưng loại vì muốn trừng phạt biên kịch như Phó Đình Viễn đúng là hiếm thấy, quan trọng nhất là, anh như muốn thay đổi hoàn toàn kịch bản, như vậy quá khó rồi”

Du Ân nhanh chóng ngăn cản Chung Văn Thành: “Sếp Chung, không cần.”

Du Ân vừa nói vừa chạy vào trong thư phòng mở máy tính của mình: “Tối hôm qua đúng lúc tôi có một ý tưởng kịch bản phù hợp với yêu cầu của sếp Phó, tôi lập tức sửa lại rồi gửi qua cho ông xem.”

Chung Văn Thành ngạc nhiên không thôi: “Thật sao? Kết là nam chính và ánh trăng sáng ở bên nhau?”

Du Ân thong thả trả lời: “Đúng vậy, tôi hôm qua đã viết được đại khái rồi, bây giờ trau chuốt lại.”

Chung Văn Thành rất vui mừng: “Thế là, sếp Phó cố ý làm khó dễ cô nhưng lại bị cô nhẹ nhàng phá giải à?”

Du Ân di dỏm cười đáp: “Cũng có thể nói là như vậy”

Chung Văn Thành ở đầu dây điện thoại bên kia không kìm được mà hả hê bật cười.

Đây là tiết mục thần tiên gì vậy, đợi lát nữa Du Ân sửa xong rồi, ông lại vung kịch bản vào trong mặt của Phó Đình Viễn, Phó Đình Viên sẽ có biểu cảm đặc sắc gì đây?

Hình ảnh kia khiến người ta khoan khoái.

Nói thật. Chung Văn Thành hoàn toàn không ngờ rằng Phó Đình Viễn có thể hành động theo cảm tinh như vậy, vì thù cán cá nhân với Du Ân mà làm khó dễ Du Ân trong công việc, đây căn bản không phải tác phong của Phó Đình Viên nhưng bây giờ Phó Đình Viễn đúng thật là đã làm như vậy rôi.