Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 552




Chương 552

Nửa ngày sau, điện thoại của cô lại vang lên, vẫn là tin nhắn Phó Đình Viễn gửi tới: “Hay là em muốn tôi vào đó, trước mặt tất cả mọi người đưa em ra ngoài.”

Du Ân nghiến răng.

Anh muốn khiến cô đổi ý bằng cách cư xử mạnh mẽ và độc đoán như vậy sao?

Nhưng cô thật sự sợ anh nổi điên đến bắt cô, cô chỉ có thể thỏa hiệp thôi, đứng dậy chào tạm biệt với mấy người Chung Văn Thành, chỉ nói là muộn rồi nên mình phải trở về.

Đôi mắt sắc sảo của Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm cô, anh không nói gì cả.

Tô Ngưng rời đi cùng Du Ân, vừa ra khỏi cửa đã thấy xe của Phó Đình Viễn đang đỗ bên đường.

Tô Ngưng tốt bụng nhắc nhở Du Ân: “Có vẻ anh ta rất tức giận chuyện cậu đổi chỗ cho người kia.”

Du Ân rủ mắt xuống: “Sao anh ta lại tức giận chứ, chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà, chỉ là quan hệ thân thể thôi, tớ không muốn có quan hệ khác với anh ta.”

“Cậu lên xe của anh ta đi.” Tô Ngưng biết chắc chắn Phó Đình Viễn đang đợi Du Ân.

Du Ân nhìn ngó xung quanh một lát rồi bất chấp khó khăn ngồi vào trong xe Phó Đình Viễn.

Nụ hôn của Phó Đình Viễn đến một cách mãnh liệt và sâu. Du Ân bị anh đè trên ghế xe không thể cử động dù chỉ một chút, nên chỉ có thể thụ động đón nhận sự điên cuồng đột ngột của anh.

Sau khi hôn một lúc, dường như vẫn chưa làm dịu cơn khát của anh, Phó Đình Viễn dứt khoát nhấc Du Ân ra khỏi ghế, kéo đến ghế lái đè lên người anh tiếp tục nụ hôn.

Nhiệt độ trong xe tăng lên nhanh chóng, Du Ân vội vàng giãy khỏi trước hành động ngày càng trở nên tùy ý của Phó Đình Viễn, tức giận trừng mắt nhìn anh và hỏi: “Anh làm gì vậy? Bây giờ đang ở trong xe!”

Du Ân vừa nói vừa đưa tay lên choàng chiếc áo lên vai để che đi làn da lạnh giá của mình.

Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm vào cô bằng con ngươi đen kịt, trơ trẽn nói: “Không có chỗ nào quy định trong thỏa thuận.”

Ngụ ý là nếu cô bảo dừng thì anh đã dự định làm trong xe rồi.

Du Ân đỏ mặt, vừa khó chịu vừa xấu hổ.

Phó Đình Viễn phớt lờ sự phản kháng của cô, ôm eo cô và ấn cô vào vòng tay anh một lần nữa.

Ngay khi Du Ân không biết làm thế nào để ngăn chặn hành vi nông nổi của anh, một luồng nhiệt đột ngột xẹt qua bụng dưới, Du Ân giật mình, rồi lập tức xấu hổ mà đẩy Phó Đình Viễn ra.

Phó Đình Viễn miễn cưỡng buông môi cô ra, ghé vào tai cô thì thầm: “Sao vậy?”

Phó Đình Viễn đã muốn làm điều này với cô kể từ bữa tiệc tối rồi, hơn nữa không muốn dừng lại một khắc nào.

Du Ân xấu hổ nói: “Dì cả của tôi đến thăm rồi…”

Vẻ mặt Phó Đình Viễn đanh lại, sau đó anh nghiến răng ôm eo cô nói: “Du Ân, để trốn thoát, em còn nghĩ ra chiêu này hay sao?”

Phó Đình Viễn chỉ nghĩ rằng cô đang tìm cớ trốn tránh hoan ái, nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy, đêm qua bọn họ vừa có quan hệ như vậy, hôm nay cô lại bị “dì cả” tới?

“Là sự thật.” Du Ân lại nhấn mạnh: “Mau thả tôi ra, tôi về xử lý đã.”

Phó Đình Viễn thấy vẻ mặt của cô không giống nói dối chút nào, cả người cũng không được khỏe.

Mặt anh hoàn toàn đen như cục than, ngọn lửa vừa mới đốt lên không còn nơi nào để trút. Toàn bộ thân thể đều căng cứng như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.