Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 480




Chương 480

“Ồ, thuận bưồm xuôi gió” Du Ân quay đầu lại và nói với anh một câu.

Ở trên xe cô cũng đã nghe thấy được, tự anh yêu cầu đi công tác. Ngay từ đầu còn muốn đi nghỉ phép gì đó nữa kìa. Cũng không biết anh nghĩ gì, lúc đi công tác, lúc lại đi nghỉ phép.

Phó Đình Viễn thấy cô không hề hỏi thêm một câu nào, đành phải tự mình giải thích: “Ông cụ nhất quyết phải sắp xếp xem mắt cho tôi, cho nên tôi chỉ có thể đi công tác.”

Sau khi Phó Đình Viễn nói xong những lời này thì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Du Ân, hy vọng có thể nhìn thấy dấu vết lo lắng của cô.

Liệu việc anh xem mắt có khiến cô nhận ra tâm quan trọng của anh hay không?

Không ngờ Du Ân lại cười chân thành đứng đó nhìn anh: “Thật ra, xem mắt rất tốt. Nếu anh gặp được nhiều cô gái hơn, sẽ luôn có người phù hợp với anh.”

Phó Đình Viễn nghiến răng: “Không phải em muốn làm tôi tức chết\ đó chứ?”

Du Ân cảm thấy anh có chút càn quấy: “Nếu anh không muốn nghe thì quên đi. Tôi chỉ là đang bày tỏ ý kiến của chính mình một chút mà thôi.”

“Chúc ngủ ngon” Du Ân nói xong liền bước vào nhà mà không quay đầu nhìn lại.

Lồng ngực Phó Đình Viễn bị một nỗi oán giận chặn lại đến độ muốn nghẹn chết, nhưng cuối cùng chỉ có thể quay người về nhà.

Ngày hôm sau, khi Du Ân thức dậy sớm để nấu canh thì nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng động cơ ô tô truyền đến từ bên ngoài. Cô liếc nhìn qua cửa sổ sát đất của phòng khách, là Phó Đình Viễn đang đứng bên ngoài đẩy một chiếc vali.

Du Ân mặc kệ anh, xoay người đi vào bếp.

Kết quả là ngay sau đó, chuông cửa nhà cô vang lên, người đứng ngoài cửa là Phó Đình Viễn.

Không kịp để Du Ân mở miệng nói gì, Phó Đình Viễn đã lên tiếng trước: “Tôi đến nhìn Tiểu Tiểu trước khi đi.”

Du Ấn: “…

Anh có tình cảm gì với Tiểu Tiểu hả?

Rõ ràng là từ khi bị Tiểu Tiểu cào lần trước, anh đã không nhắc một lời về Tiểu Tiểu, vậy mà lúc này lại nghĩ đến việc xem Tiểu Tiểu.

Du Ân mở cửa cho anh vào. Phó Đình Viễn giả vờ đi đến chỗ Tiểu Tiểu nhìn tới nhìn lui.

Kể từ lần trước bị cào, anh đã có bóng ma, tuyệt đối không chạm vào con mèo cáu kỉnh này nữa.

Nếu không phải còn muốn dựa vào con mèo này để liên lạc tình cảm với Du Ân, anh đã ném nó ra ngoài sau khi nó cào anh rồi.

Sau khi xem Tiểu Tiểu xong, Phó Đình Viễn nhìn vào bếp của Du Ân và hỏi: “Làm gì mà thơm vậy?”

Du Ân thành thật trả lời: ‘Hầm canh cho ông nội, một lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện thăm ông.”

Ông cụ thích nhất là món canh do Du Ân hầm. Trước đây, khi Du Ân và Phó Đình Viễn còn là vợ chồng, sau khi hầm canh thì thường đưa đi một phần cho ông cụ. Lần này ông cụ bị ốm, tuy rằng tình cảm vợ chồng với Phó Đình Viễn đã hết, nhưng tìm cảm với ông cụ lại không kết thúc.

Phó Đình Viễn không chút khách khí mà nói: “Cho tôi một chén, tôi còn chưa ăn sáng.” Du Ân: “…