Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 477




Chương 477

Ông cụ nói đến đây bỗng nhiên không nói nổi nữa.

Du Ân biết ông cụ đang hối hận vì lế ra cô có thể có cuộc.

sống hoàn hảo hơn nên nhanh chóng an ủi ông cụ: “Ông ơi, suy nghĩ của ông bảo thủ quá rồi đó. Bây giờ chuyện đã từng kết hôn cũng chẳng tính là gì đâu.”

Ông cụ lén nhắm mắt, khẽ lau những giọt nước mắt trên khóe mắt.

Sau khi ông cụ quay đầu lại thì hừ mạnh một tiếng: “Có phải thằng nhóc thối đó đang theo đuổi cháu không?”

Du Ân biết người mà ông cụ đang nói đến chính là Phó Đình Viễn, nên nhẹ nhàng gật đầu: “Xem như vậy…”

“Sớm biết như thế thì ngay từ đầu cần gì phải như thế!” Ông cụ không nói chuyện thay cho Phó Đình Viễn, mà lại nói với Du Ân: “Cháu đừng để ý đến nó, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, huống chỉ bây giờ cháu còn có thân phận như vậy nữa!”

Du Ân rất bối rối trước những lời của ông cụ, không biết phải nói gì, nhưng cô cũng biết rằng ông cụ luôn bảo vệ cô như vậy.

Sau khi ông cụ nói chuyện với Du Ân xong thì bảo Du Ân gọi Phó Đình Viễn vào. Du Ân đóng cửa cho hai người họ và tự mình đi đến cửa sổ ở cuối hành lang.

Ông cụ thực sự tức giận khi nhìn thấy Phó Đình Viễn. Nếu không phải đêm nay ông bị ốm không còn sức lực thì ông đã cho Phó Đình Viễn một gậy rồi Ông trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn rồi cắn răng nói: “Lúc trước khi ông khuyên cháu sớm sinh một đứa con với Du Ân, cháu còn nhớ mình đã nói gì không?”

Phó Đình Viễn đương nhiên nhớ rõ, còn nhớ rõ rành mạch.

Mỗi khi nhớ tới, anh hận không thể giết chết bản thân đã nói ra những lời khốn nạn đó.

Ông cụ lại tức giận nói: “Chỉ cần giữa các cháu có đứa con, bây giờ cháu sẽ không phải chịu đãi ngộ này rồi!”

Sau khi có con, giữa hai người sẽ có một sợi dây gắn kết, hàng ngày nói nhiều với nhau về đứa trẻ hơn, tự nhiên tình cảm sẽ dần trở nên hòa hợp, có thể sẽ không ly hôn.

Dù có ly hôn thì đứa con vẫn là cầu nối tốt nhất giữa bọn họ, anh vẫn là người đàn ông chiếm cứ nhiều nhất trong cuộc đời của cô.

Phó Đình Viễn không mở mắt, không nói một lời. Nếu sớm biết rằng một ngày nào đó anh không thể sống thiếu Du Ân thì anh nhất định đã có con với cô ngay trong năm đầu tiên kết hôn.

Đáng tiếc trong cuộc sống không có nếu như, bây giờ anh chỉ có thể uống chén rượu đắng mà anh đã ủ.

Ông cụ nhìn bộ dạng hối hận của Phó Đình Viễn bây giờ thì tức giận. Năm đó ông đã tận tình khuyên bảo, nhưng Phó Đình Viên không chịu nghe dù chỉ một câu.

Nghĩ đến đây, ông không khỏi tức giận nói: “Cháu nên từ bỏ hy vọng với con bé đi. Bắt đầu từ ngày mai, ông sẽ chọn lại cho cháu một người phụ nữ khác.”

“Dựa theo ánh mắt nhìn người của ông, lần này nhất định cũng sẽ tìm được một người hoàn hảo cho cháu. Lần này cháu cần phải quý trọng cho ông.”

Ông cụ ra lệnh, Phó Đình Viễn chợt thấy đau đầu.

“Ông nội!” Anh nghiêm túc nhấn mạnh: “Cháu từ chối xem mắt, cháu cũng từ chối từ bỏ hy vọng đối với Du Ân”

“Việc này không phải do cháu.” Đang khi Phó Đình Viễn mở miệng muốn nói điều gì đó, ông cụ lại nói: “Thân thể của ông mỗi năm mỗi kém, chẳng lẽ cháu thật sự muốn để ông tới lúc chết cũng không được nhìn cháu thành gia lập nghiệp?”

Lời tương tự, khi ông cụ uy hiếp anh để anh cưới Du Ân vào bốn năm trước đã từng nói một lần rồi.