Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 475




Chương 475

Du Ân trả lời dứt khoát: “Xin lỗi” _1 Cô không thể.

Khoảng thời gian trước, cô vì chuyện như thế này mà đã từng đồng ý với Chung Văn Thành. Hiện giờ cô không muốn rơi vào vòng xoáy như vậy một lần nữa.

Mặc dù cô cũng muốn làm cho ông cụ vui vẻ nhưng cô không muốn đánh mất tình cảm của mình một lần nữa. Du Ân cũng tin rằng ông cụ chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy cô và Phó Đình Viễn bên nhau một lần nữa theo cách này.

Vẻ mặt Phó Đình Viễn như bị tổn thương: “Em có thể giúp Chung Văn Thành, tại sao lại không giúp được tôi?”

Du Ân chỉ thấy buồn cười: “Phó Đình Viễn, anh không thấy như vậy là nực cười lắm sao?”

“Bốn năm trước, vì để khiến ông cụ yên tâm, anh miễn cưỡng cưới tôi. Nay anh lại muốn giãm lên vết xe đổ nữa à?”

Du Ân nói xong thì không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy ấm ức. Anh coi tình cảm của cô là cái gì chứ? Anh lại coi cô là cái gì?

Lần nào cũng coi cô như một công cụ dỗ dành ông nội anh Vui Vẻ sao?

“Du Ân…” Phó Đình Viễn hơi bối rối khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Du Ân: “Bốn năm sau tôi vẫn làm như vậy, không phải là giãm lên vết xe đổ, mà là bắt đầu lại từ P “Tôi không cố ý làm tổn thương em, lần này tôi thật lòng muốn kết hôn với em.”

“Chúng ta hãy đi gặp ông nội trước đi” Du Ân quay người rời đi, chặn lại tất cả những gì Phó Đình Viễn định nói tiếp theo.

Dù là anh chân thành hay giả dối, tóm lại lúc này cô không cần.

Phó Đình Viễn chỉ có thể theo kịp, không biết làm thế nào.

mới có thể thuyết phục cô tin tưởng tấm lòng của anh.

Khi cả hai đến phòng bệnh của ông cụ thì ông cụ vừa mới tỉnh dậy.

Theo lời bác sĩ, lần này ông cụ không nguy hiểm đến tính mạng.

Có lẽ là do ông đã lớn tuổi, hoặc có lẽ do thời tiết gần đây đột ngột chuyển lạnh khiến ông cụ cảm thấy khó chịu, nhưng ông vẫn cố nhịn và thậm chí không nói với người quản gia thân cận của mình.

Chắc đêm nay ông không cầm cự được nữa nên ngất đi.

Du Ân nghe vậy thì rất đau lòng, bước tới “trách móc” ông cụ bằng giọng ấm ức: “Ông nội, ông không được khỏe thì sao có thể nhẫn nhịn chứ?”

Ông cụ rất vui khi thấy cô đến thăm ông cùng Phó Đình Viễn.

Ông dứt khoát bỏ qua câu hỏi của Du Ân, hỏi cô bằng giọng điệu yếu ớt nhưng đầy mong đợi: “Đã trễ thế này mà sao.

các cháu đến đây cùng nhau?”

Du Ân chưa kịp nói gì thì Phó Đình Viễn bên cạnh cô đã nhẹ nhàng giải thích: “Bọn cháu cùng ăn tối với mấy người Dịch Thận Chỉ”

Lời nói của Phó Đình Viễn phá tan mọi kỳ vọng trong lòng ông cụ, ánh sáng trong mắt ông cụ mờ đi, ông yếu ớt đáp: “ð”

Ông còn tưởng rằng đôi trẻ đã được hòa giải rồi chứ.

Haiz, kỳ thật, ông cũng biết, làm sao có thể dễ dàng hòa giải như vậy?

Một người có tính tình hiền lành như Du Ân, nếu không phải thật sự tổn thương, làm sao có thể quyết định đệ đơn ly hôn?

Và nếu bị tổn thương nặng như vậy thì làm sao có thể hòa giải chỉ trong đôi ba lời được?