Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 445




Chương 445

Hai tay Phó Đình Viễn ôm lấy eo cô, trầm giọng nhìn cô hỏi: “Có chỗ nào kỳ lạ chứ? Chỗ nào xấu hổ?”

Du Ân trả lời: “Trước đây không phải anh rất chán ghét tôi sao? Hiện giờ lại nói tôi đẹp không cảm thấy xấu hổ sao?”

Phó Đình Viễn gắn từng chữ một để biện minh cho mình: “Tôi thừa nhận, trước đây thái độ của tôi đối với em không tốt lắm, nhưng có lúc nào tôi nói lời nhục nhã em chưa?”

Du Ân há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không nói nên lời.

Anh dường như chưa bao giờ nói rằng cô không đẹp, anh chỉ lạnh nhạt với cô.

“Em nghĩ ai cũng được tôi chấp thuận sao? Nếu không phải vì khuôn mặt của em-” Phó Đình Viễn nói tới đây thì hung hăng nghiến răng: “Nếu không phải vì khuôn mặt xinh đẹp của em, em nghĩ tôi sẽ thỏa hiệp và kết hôn với em ư?”

Du Ân: “…

Anh thẳng thắn thừa nhận lúc trước thỏa hiệp là vì vẻ đẹp của cô khiến Du Ân không biết nên vui hay nên buồn.

Cô trừng mắt nhìn anh, nhếch mép cười khẩy: “Đàn ông ấy mà, haha, có ai mà không háo sắc.”

Đối mặt với sự mỉa mai của cô, Phó Đình Viên không khó chịu, ngược lại còn cười trước sự tức giận của cô.

Anh nghiêm túc tranh luận với cô: “Tất cả cái gọi là nhất kiến chung tình, nói dễ nghe thì là nhất kiến chung tình, nói khó nghe chính là gặp sắc nảy lòng tham.”

Sau khi nói xong, anh hỏi Du Ân: “Không phải em cũng như vậy sao? Không phải em nói em đã nhất kiến chung tình với tôi sao? Em thích tôi ở điểm nào?”

Không đợi Du Ân nói gì, anh đã đưa ra kết luận: “Không phải em cũng bị gương mặt của tôi mê hoặc sao?”

Lúc này Du Ân không biết nói gì, cô có chút thẹn quá hóa giận nhìn anh, bởi vì những gì anh nói dường như đều là sự thật.

Dù là đàn ông hay phụ nữ, lần đầu tiên gặp đã yêu một ai đó, chẳng phải chỉ là vì người ta đẹp sao?

“Phó Đình Viễn!” Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên từ phía sau Phó Đình Viễn: “Buông con bé rai”

Sau khi Diệp Văn thay quần áo xong và đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy cảnh Phó Đình Viễn ôm Du Ân trong phòng vệ sinh, ông ấy tức giận gầm lên.

Đương nhiên Phó Đình Viễn cũng không thể tiếp tục ôm Du Ân, anh luyến tiếc buông Du Ân ra, Du Ân nhanh chóng đẩy anh ra, sau đó đóng cửa phòng vệ sinh lại.

Ngoài cửa, Diệp Văn giơ ngón tay chỉ vào Phó Đình Viễn, nghiến răng cảnh cáo: “Cậu cách xa con bé ra một chút, giữ đúng khoảng cách với thân phận là chồng cũ của con bé.”

Hàm ý là nếu đã ly hôn thì đừng có mà ôm ấp con gái tôi.

Phó Đình Viễn phải thừa nhận, Diệp Văn đúng là một nhà văn giỏi, hai chữ “chồng cũ” này thật khó nghe.

Nâng tay sửa lại áo vest có hơi nhăn của mình, anh đứng thẳng người nghiêm nghị nói: “Bác Diệp, hôm nay cháu đứng đây để chính thức thông báo cho bác một chuyện, cháu muốn theo đuổi Du Ân”“

Diệp Văn không khách khí nói luôn: “Cậu năm mơ đi.”

Phó Đình Viễn cũng không giận, anh đã đoán trước được.

Diệp Văn sẽ có thái độ như thế này.