Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 427




Chương 427

Phó Đình Viễn không chấp nhận được chuyện giữ khoảng cách với Du Ân, anh cảm thấy nếu lại tiếp tục giữ khoảng cách sẽ càng khiến cô không để ý đến anh hơn.

“Vậy thì tùy cậu thôi.” Dịch Thận Chi cũng chỉ biết nói như Vậy.

Phó Đình Viễn đặt điện thoại di động xuống đầu giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng mà cả đêm trôi qua vẫn chưa ngon giấc được.

Vẫn phân vân chuyện nên giữ khoảng cách với Du Ân không, hay là tiếp tục giữ thái độ lì lợm la liếm với cô.

Sáng hôm sau Phó Đình Viễn ra ngoài chạy bộ buổi sáng, lúc trở về lại nhìn thấy Chung Văn Thành tay xách bữa sáng đang đi về phía cửa nhà Du Ân.

Phó Đình Viễn dừng chân, nhíu mày hỏi anh ấy: “Sao anh lại quay về rồi?”

Chung Văn Thành cười nói: “Nếu tôi không trở về thì bạn gái tôi sẽ bị người khác cướp đi mất.”

Lời nói này của Chung Văn Thành ám chỉ Phó Đình Viễn quá mức rõ ràng, mà Phó Đình Viễn cũng chỉ cười khẩy một tiếng rồi đáp: “Bạn gái? Anh dám nhìn thẳng mắt tôi thề, khẳng định hai người là bạn trai bạn gái chân chính của nhau không?”

Chung Văn Thành mím môi.

Sao Phó Đình Viễn lại nói lời sắc bén như thế, vậy mà lại hoài nghi quan hệ giữa anh ấy và Du Ân?

Có điều Chung Văn Thành cũng là một người chín chắn biết giữ bình tĩnh, anh ấy hỏi lại với nét mặt thản nhiên: “Chủ tịch Phó, ý anh đây là sao nhỉ? Ai yêu đương lại không phải bạn trai bạn gái chân chính chứ?”

Chung Văn Thành hiểu rõ ý tứ trong câu nói của anh, nhưng anh ấy vẫn cố ý dùng chiêu Thái Cực quyền để tránh đề cập đến những vấn đề then chốt.

Mà đương nhiên, Phó Đình Viễn chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn ra ý đồ của đối phương. Anh cảm thấy bức bối phiên muộn, không muốn tiếp tục đứng đây nhiều lời vô nghĩa với Chung Văn Thành thêm một chút nào nữa.

Bởi vậy, anh giương mắt nhìn về phía Chung Văn Thành, sắc bén hỏi: “Các người đã từng hôn môi chưa?”

Ấn đường của Chung Văn Thành nhảy dựng lên, trong lòng anh ấy bắt đầu dấy lên một dự cảm không lành.

Anh ấy và Du Ân dĩ nhiên chưa từng hôn môi, thậm chí đến nắm tay cũng mới chỉ có một lần, đó là thời điểm tiến vào phòng bệnh của mẹ anh ấy.

Mặc dù trong lòng anh ấy thực sự coi cô là người bạn gái chính thức của mình, rất muốn yêu thương che chở cho cô thật tốt, nhưng Du Ân thì khác. Trong lòng cô chỉ coi anh ấy là một người bạn, là ông chủ của công ty.

Vì lẽ đó mà dù anh ấy có muốn làm nhiều chuyện khác cùng cô, nhưng anh ấy biết rõ trong lòng cô không tự nguyện, nên trước giờ hai người chưa từng vượt quá giới hạn dù chỉ một bước.

‘Thấy Chung Văn Thành im lặng không nói lời nào, Phó Đình Viễn lại càng được đà hỏi ép: “Anh có dám chấp nhận hôn cô ấy trước mặt tôi không?”

Chung Văn Thành giơ tay bóp bóp trán, vẫn dùng chiêu Thái Cực quyền đánh lảng như cũ: “Chủ tịch Phó, cả tôi và cô ấy đều không có thói quen làm mấy chuyện thân mật trước mặt người khác.”

Phó Đình Viễn cười khẩy một tiếng: “Cô ấy không yêu anh, cô ấy nhất định sẽ từ chối việc anh hôn cô ấy”

Trong quá khứ Du Ân đã từng yêu anh, nên anh biết rõ thời điểm cô chìm đảm trong tình yêu, dáng vẻ lúc hôn môi của cô sẽ thế nào.