Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 424




Chương 424

Trịnh Nham có hơi thất vọng, anh ta thấy tuổi cô không đến nỗi quá lớn, nên cứ ngỡ cô còn độc thân chứ.

Cô đã nói có bạn trai, anh ta cũng đâu thể mặt dày tiếp tục bày trò cạy góc tường nhà người ta?

€ó cái Trịnh Nham không biết rằng, có người cũng không chấp nhận không buông tha, quyết cạy góc tường người ta, mà người đó không ai khác chính là đại ca trong giới kinh doanh-Phó Đình Viễn. ¡ Không phải một kẻ không biết xấu hổ bình thường.

Tuy nhiên, sau đó Trịnh Nham lại nghĩ nghĩ, có bạn trai cũng đâu có vấn đề gì. Kết hôn rồi vẫn ly hôn được, chỉ cần có được vai diễn này trong tay, anh ta không ngại đi cạy góc tường người khác.

Trong lòng vừa đưa ra quyết định theo đuổi cô biên kịch nhỏ này thì đột nhiên nghe cô nói: “Nói thật thì tôi không chỉ đã có bạn trai, mà tôi còn từng kết hôn, từng ly hôn.” ¡ Trịnh Nham: “…

Giờ các cô gái đều sống phóng khoáng cởi mở như vậy sao? Tuổi còn trẻ mà đã kết hôn rồi ly hôn rồi, chưa kể giờ lại có bạn trai nữa rồi chứ. ¡ ‘Tức khắc, anh ta lại cảm thấy cô biên kịch nhỏ trước mắt mình không ngon miệng chút nào, tâm tư theo đuổi cũng vì đó mà phai nhạt đi vài phần.

Du Ân lại lễ phép nói tiếp: “Thật ngại quá thầy Trịnh, tôi có chút việc, tôi xin phép đi qua bên kia trước.”

Dứt lời, cô vội cất bước vội chạy lấy người, muốn tránh xa Trịnh Nham này càng xa càng tốt.

Vừa nấy Du Ân nghe đã thấy luôn được tâm tư của Trịnh Nham, nên cô mới cho anh ta thêm thông tin bản thân đã kết hôn rồi ly hôn, cố ý khiến Trịnh Nham phải tự động rút lui.

Mà mới vừa đi được mấy bước cô lại tiếp tục chạm mặt Phó Đình Viễn.

Du Ân đau đầu không chịu được, đêm nay anh cứ như âm hồn mãi không chịu tiêu tan, dường như cô đi đến đâu là anh sẽ đi theo đến đó. 1 Du Ân vô cùng sợ hãi, dù gì thì cô cũng đang để lộ để người ngoài bắt được khoảnh khác mờ ám giữa cô và Phó Đình Viễn thì thật sự không biết họ sẽ đồn thổi thành cái gì đây?

Vậy nên cô vừa thấy Phó Đình Viễn đang tiến tới thì vội vã lui về bên cạnh một bước, kéo dài khoảng cách với anh.

Phó Đình Viễn thấy vậy thì suýt chết vì tức, đôi chân dài tiến lên một bước đến gần cô, thấp giọng nói: “Tôi ăn thịt được em sao?”

Du Ân thành thật khai báo: “Ảnh hưởng không tốt, dù gì thì hiện giờ tôi cũng đang để lộ mặt mà.”

Phó Đình Viễn: “…”

Hoá ra anh quạt gió thêm củi để cô lộ diện với khuôn mặt rạng rỡ lại càng khiến cô cách xa anh?

Anh siết chặt ly rượu trong tay, tức giận nói: “Tránh xa Trịnh Nham ra một chút, em không nhìn ra sao, anh ta tiếp cận em là vì vai diễn, có ý đồ dùng nhan sắc mê hoặc em.”

Du ân: “…

Lời này của anh khiến người khác thấy khó nghe vô cùng, như thể cô là loại phụ nữ háo sắc vậy.

“Tôi biết anh ta là ai, nên sẽ không có chuyện bị nhan sắc mê hoặc đâu!” Du Ân căm giận nói một câu, nói xong thì định bỏ chạy lấy người.

Cô thừa nhận, trước kia do cô quá mê mệt nhan sắc của Phó Đình Viễn, nhưng một lần như vậy là đủ rồi.

Làm tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn, còn khiến sự nghiệp bị chậm trễ, thật sự không đáng.

Phó Đình Viễn bước sang bên cạnh một bước, chặn đường đi của cô, nhíu mày thấp giọng hỏi: “Em biết anh ta là ai?

Làm sao em biết được?”