Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 422




Chương 422

Du Ân khế gật đầu: “Chào thầy Trịnh”

Trịnh Nham khiêm tốn nói: “Đừng, đừng, cô gọi tôi là thầy Trịnh khiến tôi không nhận nổi.”

Du Ân cười nhạt trong lòng, mấy năm trước anh ta hô mưa gọi gió trong tổ quay, bắt mọi người gọi mình là thầy, sao bây giờ đã gần ba mươi tuổi mà lại trở nên khiêm tốn như Vậy.

Rõ ràng anh ta đã thấy cô nổi tiếng, muốn lấy lòng cô nên mới cố ý tỏ ra khiêm tốn như vậy.

Lâm Ngọc nóng nảy giậm chân kêu một tiếng, sau đó hỏi: “Trông anh ấy có vẻ rất khó chịu, liệu có chết người không?

Chúng ta vẫn nên đưa anh ấy đến bệnh viện thì hơn”

“Động kinh không chết được, qua cơn là ổn. Con nhìn cậu †a xem, biết cắn cả chăn cơ mà, chỉ cần không cắn đứt lưỡi là được”

Lâm Xảo Lâm hờ hững nhìn Kiều Minh Húc nằm trên giường sùi bọt mép, trợn lớn mắt đã hoàn toàn mất đi ý thức: “Nếu không phải tài sản năm mươi tỷ của cậu ta thì cha thật sự không muốn con gái cha theo cậu ta đâu.”

Trịnh Nham lên tiếng thử thăm dò cô: “Mấy năm trước chúng ta có gặp nhau, cô còn nhớ không?” 1 Du Ân giương mắt nhìn về phía anh ta, nhất thời không biết nên trả lời Trịnh Nham về vấn đề này như nào cho phải.

Nếu giờ cô trả lời là đã từng gặp nhau, vậy đồng nghĩa với iệc cô nói cho Trịnh Nham biết cô nhớ rõ những chuyện lần đó. Còn nếu cô trả lời là chưa từng gặp, vậy thì có nghĩa cô không hề để tâm đến anh ta chút nào, mà dựa theo tính cách của Trịnh Nham thì chắc chắn anh ta sẽ thẹn quá hóa giận cũng nên.

Việc nào ra việc đó, tuy rằng phẩm chất đạo đức của Trịnh Nham chẳng ra gì, nhưng khuôn mặt đó của anh ta vốn rất khôi ngô anh tuấn, rất dễ nhận ra, nếu không năm đó anh ta đã không nổi tiếng khắp trong ngoài nước, và càng không có cơ hội cho anh ta quyền kiêu ngạo đắc ý như thế.

Du Ân nghĩ nghĩ, sau cùng cô mỉm cười nói: “Nhớ chứ, thầy Trịnh đây nhan sắc động lòng như vậy, sao tôi có thể không nhớ được.”

Đang ở chỗ làm việc, Du Ân không thể không lả lướt, miệng ngọt một chút.

Ngày hôm nay cô đã lộ mặt công khai ở đây rồi, sau này sẽ càng có nhiều cơ hội hòa nhập vào cái giới giải trí này, nên cô cần phải học được thái độ làm người, đối nhân xử thế.

Câu trả lời của cô là thừa nhận bản thân nhớ rõ chuyện lần đó, nhưng lại khen nhan sắc Trịnh Nham, cũng coi như giữ thề diện cho Trịnh Nham.

Về phía Trịnh Nham, anh ta rất hài lòng với câu trả lời này của cô, nhìn về phía cô làm động tác nâng ly, ý bảo hai người cùng cạn ly.

Du Ân tính nhấp một ngụm lấy lệ, nhưng lại nghe Trịnh Nham hỏi tiếp: “Đúng rồi, buổi casting cho bộ phim truyền hình mới của thầy Diệp đã bắt đầu rồi chứ?”

Du Ân đã hiểu rõ, hóa ra là tới vì vai diễn.

Trước đây Du Ân từng đi theo làm việc bên cạnh Trang Ân Tri, cô cũng từng gặp qua rất nhiều chuyện như vậy. Một số biên kịch khi đã đạt tới mức độ nổi tiếng nhất định rồi thì sẽ có quyền và tư cách chọn diễn viên, thậm chí là còn có thể đề cử diễn viên.

Vì vậy mà có rất nhiều diễn viên tới tìm biên kịch, cố gắng dùng đủ loại thủ đoạn thuyết phục biên kịch trao vai diễn cho mình.

Có điều, Du Ân không nghĩ với lai lịch hiện tại của mình, cô lại có quyền lựa chọn diễn viên, thật không biết Trịnh Nham lôi kéo làm quen với cô vì mục đích gì nữa.

Tuy nhiên, cô vẫn khai báo đúng sự thật với anh ta: “Buổi casting vẫn chưa bắt đầu, dự án hợp tác này mới được thông qua gần đây mà thôi.”

“ồ” Trịnh Nham nhìn cô đầy ẩn ý, mở miệng nói: “Lúc trước là do tôi có mắt như mù không thấy Thái Sơn, mong cô thông cảm cho.”