Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 394




Chương 394

Phó Đình Viễn cũng không nghĩ tới sẽ bị Diệp Văn bắt gặp, anh dừng bước giơ tay chỉ vào nhà Du Ân ở bên cạnh, giọng điệu ung dung bình tĩnh nói: “Ông Diệp, nếu tôi nói, thật ra tôi ở nhà bên cạnh nhà Du Ân thì ông có tin không?”

Diệp Văn tức đến sắp nổ phổi rồi: “Cậu tưởng tôi là tên ngốc à?”

Phó Đình Viễn biết ngay Diệp Văn sẽ không tin, mà đúng lúc này Du Ân vội vàng mở cửa chạy ra.

“Chú Diệp, sao chú lại đến đây?” Du Ân kinh ngạc chạy đến chào hỏi Diệp Văn.

“Chú đến thăm cháu.” Diệp Văn đơn giản đáp lại một câu, sau đó vội vã hỏi Du Ân: “Cái thằng ranh con này nói với chú là nó ở ngay nhà bên cạnh, Du Ân, cháu thành thật nói cho chú biết, có phải cháu ở chung với nó không?” ¡ Diệp Văn thề, nếu Du Ân thừa nhận bọn họ ở chung, ông nhất định sẽ cắt phăng cái chân của Phó Đình Viễn.

Sau khi biết được Du Ân thích Phó Đình Viễn rất nhiều năm lại bị Phó Đình Viễn coi thường, Diệp Văn rất chướng mắt Phó Đình Viễn, ông thật sự sẽ có thể làm ra chuyện cực đoan như đánh gãy chân Phó Đình Viễn luôn.

Du Ân vội vàng giải thích: “Anh ấy quả thật ở bên cạnh.”

Diệp Văn: “…

Diệp Văn hoàn toàn không thể tin nổi, làm sao có thể có chuyện trùng hợp xảy ra như vậy.

Cho nên ông lại chứng thực với Du Ân lần nữa: “Có ý gì?

Làm sao anh ta có thể ở ngay nhà bên cạnh được?”

Phó Đình Viễn trả lời thay Du Ân, chẳng qua giọng điệu của anh cực kì đáng đánh đòn: ‘Ý chính là căn nhà ông ngàn chọn vạn để tiến cử cho Du Ân, vừa khéo là hàng xóm nhà tôi.

Diệp Văn tức giận không nhẹ, trong lòng khỏi nói hối hận cỡ nào.

Ông hối hận mình không hỏi thăm kỹ càng xem chủ nhân bên cạnh căn biệt thự này là ai, thế này không phải tương đương với việc đưa dê vào miệng cọp sao?

Phó Đình Viễn tao nhã trả lời Diệp Văn trong ánh mắt buồn bực của ông: “Ông Diệp, tôi còn phải đi làm, cho nên xin phép về nhà rửa mặt trước đây.”

Phó Đình Viễn cố ý găn giọng nói hai chữ “về nhà” này, nhấn mạnh mình quả thật ở nhà bên cạnh, càng khiến cho Diệp Văn được trận tức no.

Phó Đình Viễn cất bước về nhà, Du Ân vội vàng gọi Diệp Văn: “Chú Diệp, chúng ta vào nhà ngồi trước đã.”

Diệp Văn thở phì phò vào nhà Du Ân, Du Ân rót cho ông một ly nước ấm để cho ông uống bình ổn lại tâm trạng.

Diệp Văn uống hết nước thì vô cùng áy náy nói với Du Ân: “Chú xin lỗi, không ngờ chú có lòng tốt lại thành làm chuyện xấu, vậy mà để cháu đến nhà ngay cạnh nhà anh ta…

“Chú đừng nói như vậy, hai bọn cháu cũng chỉ là hàng xóm thôi, không sao đâu ạ.” Du Ân biết Diệp Văn sẽ áy náy tự trách, cho nên cô mới tìm Phó Đình Viễn trước, hi vọng anh có thể giữ bí mật.

Diệp Văn cực kì đau lòng nói: “Chú cũng mới biết được, trước kia con lại thích thằng ranh kia nhiều năm, anh ta lại không để con ở trong lòng, trong lòng con nhất định rất bi thương đúng không?”

Du Ân khẽ lắc đầu: “Những chuyện này đều đã qua rồi, con cũng đã quên mất nó có tư vị gì rồi.”

Có câu nói rất đúng, những đau đớn đã trải qua rồi, lúc quay đầu nhìn lại thật ra cũng chẳng có gì.

Hiện tại cô có tâm trạng như vậy, có lẽ trong cuộc hôn nhân ấy cô đã phải chịu nhiều đau khổ, nhưng hiện tại tất cả đã trở lại bình thường.

Du Ân thì bình thường trở lại, nhưng Diệp Văn vẫn không thể thoải mái.