Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 382




Chương 382

Chung Văn Thành đáp: “Cố gắng làm bạn bên bà là được, hơn nữa bà cũng không hy vọng anh bỏ hết tất cả công việc.”

“Công việc của giai đoạn trước đã chuẩn bị xong, cũng không thể khiến tất cả mọi người phải chờ anh được.”

Du Ân không nói thêm gì nữa.

Sau khi kết thúc trò chuyện với Chung Văn Thành, Du Ân chuẩn bị đi làm bữa sáng, sau đó gọi Tô Ngưng rời giường ăn cơm.

Hai người đang nhàn nhã ăn bữa sáng thì lại có người ấn chuông cửa nhà Du Ân.

Du Ân khó hiểu đi mở cửa, người đứng bên ngoài là nhân viên bán hàng của thương hiệu đồ dùng gia đình nào đó, đẳng sau còn có mấy nhân viên bê thùng.

Nữ nhân viên bán hàng kia mỉm cười chuyên nghiệp nói với Du Ân: “Sếp Phó có đặt tại công ty chúng tôi mấy bộ dụng cụ ăn uống, xoong nồi, bảo chúng tôi đưa đến đây.”

Phó Đình Viễn lại đang làm gì nữa vậy?

Không phải là vì vừa mới nhìn thấy Chung Văn Thành tặng cô mấy cây xanh nên sau đó anh cũng ganh đua muốn tặng đồ cho cô chứ?

Không đợi Du Ân phản ứng kịp, vị nhân viên bán hàng kia đã bảo nhân viên đưa hai cái thùng lớn vào trong phòng khách nhà Du Ân.

Tô Ngưng tò mò đi tới, khom lưng mở ra thì thấy trong thùng là hai bộ bát đĩa tinh xảo, còn có một vài dụng cụ làm bếp, đều là phong cách đang thịnh hành hiện nay.

‘Tô Ngưng không nhịn được mà chậc chậc cảm thán: “Không thể không thừa nhận, cái tên Phó Đình Viễn này vẫn rất tinh tế, anh ta biết cậu thích những thứ này cho nên biết xuống tay từ chỗ chúng nó.”

.

Du Ân quả thật thích những món dụng cụ làm bếp này, hơn nữa kiểu dáng những thứ này đều là mẫu mã loại đang thịnh hành nhất hiện nay, cô rất động lòng.

Vị nhân viên phụ trách kia lại mang tới một cái hộp được đóng gói tinh xảo đưa cho Du Ân: “Chiếc ly này, cũng là sếp Phó cố ý nhờ chúng tôi đưa đến”

Du Ân mở ra xem thử, cả người đều kinh ngạc đứng đó, bởi vì đây rõ ràng là cái ly lần trước Phó Đình Viễn làm vỡ ở chỗ cô, lúc ấy còn khiến cô đau lòng gần chết.

Tô Ngưng kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ, Phó Đình Viễn thật sự †ìm được người làm cho cậu cái ly giống y hệt cái kia.”

Du Ân vô cùng kinh ngạc hỏi Tô Ngưng: “Sao cậu biết?”

Thế là Tô Ngưng kể lại chuyện Phó Đình Viễn tìm mình muốn xin ảnh chụp cái ly kia cho Du Ân nghe, có điều lúc đó Tô Ngưng cho rằng đây là đồ độc nhất vô nhị mà Du Ân đào từ nước ngoài về, nhất định không mua được, có muốn làm cái giống y như đúc cũng rất khó.

Không nghĩ tới Phó Đình Viễn thật sự làm được một cái giống cái cũ y như đúc, Tô Ngưng thật sự bội phục.

Lúc này Du Ân có chút nói không nên lời, cô không ngờ Phó Đình Viễn sẽ để tâm đến cái ly cà phê bị vỡ kia như vậy.

Vị nhân viên phụ trách kia còn mỉm cười nói: “Được rồi, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, hi vọng cô có thể thích sản phẩm của chúng tôi.”

Sau khi nhân viên phụ trách nói xong thì xoay người rời đi, Du Ân ngăn cản cô ấy: “Tôi có thể không nhận hàng không?”

Du Ân mới vừa thề phải vạch rõ quan hệ với Phó Đình Viễn xong, anh lại tặng cô một đống đồ như vậy, cô thật không muốn nhận món quà này.