Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 357




Chương 357

Phó Đình Viễn nhướng mày: “Tòa 28? Em chắc chứ?”

“Đương nhiên.” Du Ân khó hiểu hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?

“Không có vấn đề gì cả” Sau khi nói xong câu này Phó Đình Viễn liền rời khỏi, bỏ lại Du Ân và Tô Ngưng ngơ ngác không hiểu ra sao.

Tô Ngưng lái xe chở Du Ân đi đến Thiển Lam Loan, trên đường đi Du Ân nói với Tô Ngưng: “Thật ra tớ không muốn chuyển đến đây cho lắm, sống một mình trong căn nhà lớn như vậy khiến tớ cảm thấy quá trống rồng.”

“Không phải tớ cũng sống ở đó à? Đợi quen là ổn thôi.’ Tô Ngưng thuyết phục cô: “Hơn nữa, nói chung thì hoàn cảnh bên này vẫn an toàn hơn khu nhà trọ hiện tại của cậu.”

“Dù sao cũng nên qua xem trước một chút đi, nói không chừng lúc cậu vừa nhìn đã thích căn nhà kia thì sao?”

Kết quả lại bị Tô Ngưng đoán trúng thật, Du Ân vừa bước.

vào cửa đã bị căn nhà này đã bị thu hút, tầng một có cửa sổ sát đất rất lớn, còn phòng làm việc nằm ở tầng hai với một cái giá sách ôm trọn cả bức tường.

Thời điểm nắng đẹp còn có thể ngồi trên thảm thoải mái đọc sách, nghe nhạc và pha một ấm trà, quả thật đây chính là cuộc sống trong mơ của Du Ân.

Cả ngôi nhà được bày trí theo phong cách đơn giản dễ chịu mà Du Ân thích, lúc trước Diệp Văn đã từng nói với cô rằng ông ấy và Thư Ninh đã tìm rất lâu mới chọn trúng căn nhà này, nội thất vẫn còn rất mới bởi vì người chủ cũ chỉ vừa trang hoàng chưa kịp vào ở đã phải ra nước ngoài vì một vài lý do.

Thứ hai là vì hai người bọn họ cảm thấy cách bày trí của căn nhà thích hợp với Du Ân, để Du Ân có thể trực tiếp dọn vào ở mà không cần sửa chữa bày trí lại.

Tất nhiên, Diệp Văn cũng nói với Thư Ninh là nếu cô không thích thì có thể sửa chữa lại, chỉ phí sẽ do bọn họ chỉ trả.

‘Tô Ngưng ngạc nhiên không thôi: “Oa, căn nhà vừa đẹp vừa thoải mái như vậy mà cậu còn chần chờ gì mà không chịu dọn tới đây?”

“Dọn” Du Ân đã hoàn toàn dao động.

‘Tô Ngưng cười hì hì nói: “Động lòng không bằng hành động, cứ dọn liền hôm nay đi, nhân lúc tớ vẫn còn ở Giang Thành có thể giúp cậu dọn đồ trước.”

“Được” Du Ân gật đầu đồng ý, vốn dĩ đồ đạc của cô cũng không nhiều, về cơ bản đều là quần áo và đồ dùng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, Tô Ngưng chỉ cần lái xe hai ba chuyến là chuyển xong rồi.

Lúc cả hai xem nhà xong xuôi vừa định rời đi thì Du Ân nhận được cuộc gọi của Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn hỏi cô qua điện thoại: “Đã xem nhà chưa? Cảm thấy thế nào?”

Từ sau khi Du Ân bị Phó Đình Viễn ép buộc bỏ số điện thoại của anh ta ra khỏi danh sách đen, lúc Phó Đình Viễn muốn gọi điện thoại cho cô cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

“Cảm thấy rất tốt.” Du Ân trả lời rất ngắn gọn.

Cô cảm thấy những vấn đề này đều là chuyện cá nhân của cô, Phó Đình Viễn cứ hỏi tới hỏi lui như vậy không thích hợp.

cho lắm, nhưng cô cũng không thể trực tiếp nói đây không phải chuyện của anh được nên chỉ có thể cố gắng trả lời một cách ngắn gọn nhất có thể.

Không phải Phó Đình Viễn nghe không hiểu ý tứ bài xích của cô, nhưng anh vẫn chọn cách phớt lờ đi.

Anh tiếp tục hỏi: “Vậy em định khi nào sẽ chuyển đến đó?”