Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 348




Chương 348

“Không nghĩ tới những chuyện không vui trong quá khứ nữa, chúng ta nghĩ tới hiện tại cậu ở trước mặt anh ta như thế nào là được rồi.

Sau khi Tô Ngưng cười chuyện Phó Đình Viễn xong, cô ấy đột nhiên chuyển sang giọng điệu nghiêm túc nói: “Nhưng Du Ân, cậu không nghĩ Phó Đình Viễn đang nghiêm túc với cậu sao?”

Du Ân lắc đầu phủ nhận: “Tớ không nghĩ vậy.”

‘Thực ra gần đây cô đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, từ khi Phó Đình Viên chủ động cung cấp dòng tiền ngân hàng để giúp cô xoay vốn, sau đó là món quà mà Phó Đình Viễn tặng cho mình.

Du Ân lúc đầu có chút tin những lời yêu cô của Phó Đình Viễn, nhưng sau đó cô đã phủ nhận tất cả những điều này.

Cô nói với Tô Ngưng: “Xung quanh anh ta không thiếu phụ nữ, tại sao phải chọn tớ, một người vợ cũ từng khiến anh †a mất mặt? Hơn nữa lúc này chọn tớ lại khiến anh ta càng thêm mất mặt.”

Tô Ngưng nói: “Nếu thật sự yêu cậu, anh ta sẽ không cần mặt mũi.”

Du Ân lắc đầu: “Vẫn là câu nói đó, cái gì không có được mới là tốt nhất.”

Vừa nói xong, Du Ân lại lẩm bẩm: “Có lẽ nếu bọn tớ thực sự ngủ với nhau thì anh ta sẽ dừng lại: ‘Tô Ngưng cười khúc khích đề nghị: “Hay hai người thử xem sao? Một lần ngủ đổi lấy ngày tháng sau này không bị anh †a làm phiền?”

Du Ân đau đầu: “Làm ơn đi, đây chỉ là suy đoán của tớ thôi, tớ không thể ngủ với anh ta chỉ vì suy đoán của tớ.”

“Cũng đúng.” Tô Ngưng trịnh trọng nói: “Lỡ đâu ngủ xong anh ta lại nghiện, cậu không những không bỏ được anh ta, ngược lại càng thêm vướng víu thì thật phiền phức.”

Du Ân: Bạn tốt của cô không thể nghĩ theo chiều hướng tích cực hơn sao?

Không lâu sau khi Du Ân kết thúc cuộc gọi với Tô Ngưng, Diệp Văn gõ cửa và bước vào phòng làm việc.

Diệp Văn giả vờ không biết thân thế của Du Ân, ông ấy hỏi về tình hình của ba mẹ cô, Du Ân nói sự thật, đương nhiên cũng nói chuyện Du Thế Quần và Du Tùng đưa cô lên giường Phó Đình Viễn.

Diệp Văn trước đó không biết chuyện này, ông ấy chỉ biết chuyện Du Thế Quần và Du Tùng là quỷ hút máu, đòi tiền Phó Đình Viễn, một thời gian trước còn tố cáo Du Ân không phụng dưỡng mình, sau khi bị bế mặt mới thành thật trở lại.

Biết được cuộc hôn nhân của Du Ân và Phó Đình Viễn là vì như thế mới có, biết Phó Đình Viễn đối xử rất tệ với Du Ân sau khi kết hôn, ông ấy đã tức giận đến mức suýt chút hộc máu, phải hít thở sâu vài lần mới không tức tới mức ngất xIU.

Du Ân là máu mủ của ông ấy, cô chỉ bị thương một chút là ông ấy đã đau lòng muốn chết, vậy mà họ lại dám đối xử với con gái ông ấy như vậy.

Như Thư Ninh đã nói, tuy bây giờ vẫn chưa xét nghiện ADN nhưng Diệp Văn đã có thể khẳng định Du Ân là con gái của mình, sự gần gũi và tình yêu không thể giải thích được của ông ấy dành cho cô đã đủ để giải thích tất cả mọi thứ.

Nghĩ tới việc đứa con gái quý giá của mình lại bị đối xử như vậy, Diệp Văn vốn luôn hiền lành nhã nhặn cũng tức giận tới mức muốn giết chết Du Thế Quần và Du Tùng, cũng muốn giết Phó Đình Viễn, người đàn ông đã không trân trọng con gái của mình.

Du Ân không ngờ Diệp Văn lại tức giận như vậy, cô vội vàng an ủi Diệp Văn: “Chú Diệp, đừng tức giận, mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ cháu không phải vẫn sống rất tốt sao?”

“Con người luôn phải trải qua điều gì đó để trưởng thành, dù cuộc hôn nhân đó khiến cháu đau đớn nhưng mới có cháu của bây giờ, là phiên bản tốt nhất của cháu.”

Diệp Văn nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt, trong lòng thầm thề rằng sẽ dùng tất cả tình yêu của mình để bù đắp những tổn thương mà cô đã phải gánh chịu.

Điều đầu tiên là khiến cô tránh xa Phó Đình Viễn.